"Cái này ở đâu ra?" Vương thái thái nhìn cái tay nải thật lớn trước mắt hỏi.
Tết nhất, ai tặng lễ cho mình?
Nhưng nếu nói là tặng lễ, sao lại gói thô ráp như vậy?
"Là Bạch cô nương đưa tới mới nãy," Gã sai vặt nói, "Nói ngàn vạn giao cho thái thái ngài thân khải."
Là tiểu cô nương kia đưa?
Trong lòng Vương thái thái mềm nhũn, thật đúng là một đứa bé tích cực.
Nhưng... cái này cũng hơi bị lớn quá đi?
"Bạch cô nương đâu rồi?" Bà hỏi.
"Mới rồi đưa tay nải xong liền cưỡi ngựa đi rồi," Gã sai vặt nhớ lại, "Tiểu nhân nhìn phương hướng kia, ước chừng là muốn đi về phía huyện thành.
Con ngựa xám kia rất là thần tuấn, tư thế cưỡi ngựa oai hùng của Bạch cô nương cũng đúng thật là tiêu sái, làm người khó có thể quên.
Vương thái thái xua xua tay, bảo hắn đi xuống, chính mình thì nhận tay nải đi ra sau.
Cũng không biết bên trong là gì, nặng trĩu phình phình, nhưng thật ra lại rất mềm mại.
Nửa đường gặp được Vương chưởng quầy, đối phương ui một tiếng, cười nói: "Sáng tinh mơ được bảo bối gì vậy?"
"Bạch Tinh đứa bé kia," Vương thái thái vào tiểu hoa thính, thuận tay gác tay nải trên giường đất mở ra, liền kể lại chuyện hôm qua, "Quá thành thực hà, ta chẳng qua chỉ cho 2 kiện xiêm y, nàng..."
Bà nói không nổi nữa.
Trong tay nải rõ ràng là một tấm da hổ lớn kim quang xán xán!
Hai vợ chồng chợt cúi đầu, vừa lúc đối mắt với đầu hổ được xếp đoan đoan chính chính ở đỉnh.
Trầm mặc, trầm mặc lâu dài.
Tuy Vương chưởng quầy khi trẻ từng vào nam ra bắc mấy năm như vậy, cũng chưa từng thấy da hổ với tỉ lệ như thế, có trong nháy mắt như vậy, ngay cả hô hấp cũng đã quên.
"Đây, đây là?" Vương thái thái che ngực lại, cả trái tim trong lồng ngực nhảy thình thịch thình thịch đến dọa người.
Vương chưởng quầy bay nhanh mà nhìn tứ phía vài lần, thấy không có ai, bèn chạy nhanh khép tay nải lại, kéo thê tử vào buồng trong.
Trước lúc vào cửa, ông lại nhìn vài lần, lúc này mới gắt gao mà đóng cửa phòng lại.
Vương thái thái đã có chút không đứng được.
Bà cảm thấy mình có chút đầu váng mắt hoa, vội vàng đỡ cái bàn ngồi xuống.
Cái này cũng quá quý trọng!
Bà bỗng nhiên nhớ tới, hình như trước đó khi mình lần đầu tiên chải đầu cho Bạch Tinh ấy, tiểu cô nương đã từng hỏi mình, có muốn xem da hổ nàng săn hay không. Lúc ấy Vương thái thái sốt ruột về nhà, cũng không để lời cô bé con nói vào lòng, chỉ là thuận miệng khen vài câu, cười cho qua..
Không nghĩ tới a...
Vương chưởng quầy nuốt nuốt nước miếng, vội vàng đi rửa tay sạch sẽ, lúc này mới run run rẩy rẩy mà mở tay nải một lần nữa.
Da hổ nguyên vẹn!
Mãnh hổ đã chết đi nhiều năm, nhưng cũng không biết người lột da đã dùng phương pháp gì bảo dưỡng, trong tròng mắt thế mà vẫn có vài phần thần thái.
Cặp răng nanh sáng như tuyết kia dài ơi là dài, hơi hơi cong, mũi nhọn sắc bén vô cùng.
Bốn cái móng vuốt lớn còn lớn hơn so với bàn tay đàn ông thành niên, đội lấy từng thanh chủy thủ nhỏ như lưỡi dao sắc bén, phiếm lấy ánh sáng nhàn nhạt như chất ngọc.
Da lông hoàn chỉnh, đầu đuôi cũng lông xù xù đầy đủ hết, lông tơ rắn chắc, phần ngọn lông bên ngoài mượt mà tỏa sáng, từng sợi rõ ràng... Da như vậy tất nhiên là đạt được khi giết chết mãnh thú vào tiết trời đầu đông. Bởi vì đối kháng trời đông giá rét sắp tới, lũ dã thú đều sẽ liều mạng ăn cơm, cũng mọc ra một thân lông tóc dày dặn nhất cả năm để chống đỡ giá lạnh.
Nếu mà bị chết quá sớm, lông tóc không mọc được dày dặn như vậy; nếu bị chết quá muộn, lông tóc tất cũng sẽ vì đồ ăn thiếu mà hơi hiện ảm đạm.
Bản lĩnh của thợ săn hiển nhiên rất cao, cả tấm da hổ từ đầu tới đuôi đều không có chút tì vết nào, nói vậy vết thương trí mạng đang ở trên chỗ bụng mềm mại một chia làm 2 nửa của da hổ.
Mà nếu muốn làm được điểm này, nói dễ hơn làm!
Đôi tay Vương chưởng quầy không ngăn được run rẩy.
Ông ngừng thở, cẩn thận mà trải phẳng da hổ trên giường đất, giống như một tín đồ thành kín cúng bái vậy, nhìn từ đầu đến tận chóp đuôi.
Chỉ có tự mình đối mặt mới có thể lý giải được cảm giác áp bách mà mãnh thú đỉnh cấp mang cho người ta.
Mặc dù đã chết, dư uy của mãnh thú chi vương hãy còn ở, đương lúc đối mặt với nó, ngươi sẽ không tự chủ được mà cảm thấy được một loại run rẩy tự linh hồn.
Không tính cái đuôi, tấm da hổ mà mở ra cũng to cỡ chừng 3 người Vương chưởng quầy vậy. Nếu đổi thành lúc còn sống, chỉ sợ đứng lên phải còn cao hơn nửa người đó.
Ông kề sát vào xem, lúc này mới phát hiện mắt hổ bị người ta mổ ra từ bên trái, bên trong cho đá cuội bé lại mượt mà vào khâu lại, chống màng mắt hơi mỏng lên, lại lấy dầu trơn đặc thù ngâm, sau đó tô sáp.
Tròng mắt mất đi sinh cơ sẽ nhanh chóng khô quắt, nhưng làm như vậy lại có thể bảo trì hình dạng hoàn hảo vĩnh cữu, cũng tạo thành một loại biểu hiện giả dối nó vẫn sáng ngời có thần.
Không những như thế, dầu trơn với tính chất đặc biệt kia còn có công hiệu chống mọt không thấm nước, có thể kéo dài kỳ hạn bảo tồn ra rất dài.
"Thần kỹ như thế..." Vương chưởng quầy lẩm bẩm nói.
Chỉ một chốc như vậy thôi, ông đã cảm thấy tầm mắt mở rộng ra.
Việc đi săn cùng thủ pháp nhu chế da vô cùng kì diệu như vậy, trước kia ông chỉ từng nghe qua trong lời đồn, trăm triệu không nghĩ tới khi còn sống có thể tận mắt nhìn thấy.
Đáng giá!
"Đương gia, đây, đây phải bao nhiêu tiền a!" Vương thái thái thật vất vả mới phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ, giọng nói đều phát run.
Bà cảm thấy trong cuộc đời thiếu thốn trải nghiệm ngắn ngủi đã hạn chế sức tưởng tượng nghiêm trọng, bà hoàn toàn không cách nào đánh giá giá trị của tấm da hổ này!
Vương chưởng quầy hồn nhiên quên mình đưa một bàn tay nhẹ nhàng lướt qua trên mặt ngoài da hổ, lớp lông tơ được thuận dưới ánh nắng mặt trời lưu lại từng đạo dấu vết, ngọn lông sáng bóng như sóng lúa chốn đồng ruộng ngày mùa thu, chỉnh tề mà lưu lại từng khe rãnh, rực rỡ lấp lánh dưới ánh nắng rọi chiếu vào từ cửa sổ, tựa như đá mắt mèo thượng đẳng nhất.
Ông nâng lên bên rìa da hổ, chỉ là nhẹ nhàng run lên, tấm da dày nặng kia liền tựa như cuộn sóng mà đong đưa lên, lông tóc mới vừa bị quấy rầy nháy mắt đã khôi phục nguyên trạng, xõa tung mà mềm mại, tinh tế mà bóng loáng, rất giống như được thần minh dùng chiếc lược vô hình chải vuốt qua vậy.
Thưởng thức da hổ xong, Vương chưởng quầy đặt mông ngồi phịch trên giường đất, cong eo lưng hoãn thần nửa ngày, lúc này mới từ từ nhả ra một hơi, vỗ đùi thở dài: "Đáng giá, đáng giá!"
Đời này của ông đáng giá!
"Hắc hắc," Ông cười lắc đầu, chép miệng dư vị hồi lâu mới nói, "Ngược lại không phải ta nói ngoa, thời trẻ ta cũng từng lưu luyến ở kinh thành, nói thế này, da hổ đỉnh cấp như vậy, chỉ sợ ngay cả vương công hậu duệ quý tộc cũng không nhất định có thể có. Tiền à? Hắc hắc, nói bạc ngược lại là bôi nhọ nó!"
Thợ săn giỏi vốn là khó tìm, mãnh thú bực này cũng hiếm thấy, nếu muốn hai người đụng phải trong thời tiết riêng, càng phải thủ thắng dưới tiền đề thợ săn không tổn thương da lông, vốn là cần thiên thời địa lợi nhân hòa.
Đây đã không chỉ là thợ săn bình thường có thể làm được, chỉ sợ chỉ có khách giang hồ trong truyền thuyết mới có gan dạ sáng suốt cùng thân thủ như vậy.
"Cái này chúng ta cũng không thể thu a!" Vương thái thái chẳng biết nên khóc hay cười mà nói.
Áo trong vải bông mình cho mới giá trị mấy đồng? Không sợ nói một câu kiến thức hạn hẹp, chẳng sợ là Bạch Tinh cho mấy tấm da thỏ đi, bọn họ để lại cũng liền được thôi, nhưng cái này?
Một tấm da hổ như vậy, đủ để coi như trấn trạch chi bảo của một nhà, nếu thật bán đi, cũng đủ để cả gia đình áo cơm vô ưu cả đời!
"Tự nhiên không dám." Vương chưởng quầy dùng sức xoa mặt một phen, "Đứa nhỏ này, làm người ta không biết nên nói gì cho phải. Đợi chút nữa ta đi xem một cái, xem nàng đã trở lại chưa, vật như vậy, sao dễ dàng đưa người?"
Không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương, lỡ mà để lộ tiếng gió, dẫn tới kẻ cắp mơ ước... Thật sự vĩnh viễn không ngày yên tĩnh.
Hay là nói người giang hồ chính là phóng đãng không kềm chế được như thế, lấy tiền không xem là tiền?
Lại nói Bạch Tinh.
Sau khi nàng đến tửu lầu Vương gia ném xuống da hổ, liền một đường phóng ngựa rong ruổi, rất mau đã tới thành huyện Danh Sơn.
Quy mô thành huyện Danh Sơn không nhỏ, lại tiếp giáp yếu đạo giao thông, hàng năm đều có khách thương các nơi khác đi qua, dù là cuối năm cũng có rất nhiều cửa hàng không đóng cửa.
Bạch Tinh vào cửa thành liền thẳng đến cửa nha môn.
Lúc này mặt trời còn chưa tới giữa trời, nàng liền đến quán trà phố đối diện chờ.
Nếu người nàng muốn đợi hôm nay thay ca, như vậy ước chừng phải đến buổi trưa mới ra tới; nếu hôm nay tuần phố, buổi trưa tất nhiên cũng phải về báo cáo kết quả công tác.
Cho nên chờ ở chỗ này, tóm lại không sai được.
Tới gần cuối năm, tính lưu động của dân cư các nơi cực lớn, Bạch Tinh mắt lạnh nhìn, liền thấy phụ cận có không ít lữ nhân cảnh tượng vội vàng, có bá tánh tầm thường, cũng có người giang hồ.
Nói thế có khả năng có chút mơ hồ, nhưng thật đã gặp rồi sẽ liền biết, trên người khách giang hồ có một loại khí chất rất đặc thù, ngôn ngữ khó có thể miêu tả được.
Giống chim bay, giống mây trôi, rõ ràng người ở chỗ này, nhưng ngươi chính là biết giữ không được.
Nàng là lần thứ 3 tới huyện Danh Sơn.
Lần đầu tiên là lúc trước khi đi về phía Đào Hoa trấn đã đi qua đây, Bạch Tinh hơi nấn ná một chút, đơn giản mà tìm hiểu rõ ràng sự phân chia thế lực của bản địa;
Lần thứ hai, chính là cái lần cùng Mạnh Dương cùng nhau bồi Thúy Hồng đi kia.
Hôm nay là lần thứ ba.
Tiểu nhị của quán trà rất nhiệt tình, ước chừng là bởi mở ở đối diện nha môn, từng tiếp đãi không ít những nhân vật muôn hình muôn vẻ, nói chuyện làm việc xa xa nhanh nhẹn hơn người ở những chỗ khác.
Hắn thấy Bạch Tinh lẻ loi một mình, lại nhìn chằm chằm vào cửa nha môn, liền chủ động tiến lên hỏi: "Cô nương là tới nha môn làm việc sao, hay là muốn tìm ai?"
Bạch Tinh cũng không quay đầu lại, "Tìm người."
Nha môn chiếm cứ toàn bộ con phố, trên con phố đối diện này cũng nhiều là quán trà, tửu lầu và khách điếm, chính là làm việc làm ăn về người đi vào làm việc, cho nên phần lớn cảnh tượng người đi đường lui tới là vội vàng, nghiễm nhiên không có bao nhiêu tâm tư đi dạo.
Hôm nay rõ ràng ánh nắng rất tốt, ven đường, trên một cây liễu to chỗ hướng về mặt trời mơ hồ nhú ra chồi non nó non nớt như vậy, chim sẻ nhỏ đầu cành nhảy nhót thân ảnh mượt mà lại đáng yêu cỡ nào, nhưng lại không ai thưởng thức.
Ấy thật là cô phụ, Bạch Tinh âm thầm thở dài.
Nàng cảm thấy sinh mệnh rất đáng được kính sợ, cho nên mỗi một ngày còn sống đều phải tận tình hưởng thụ, nhưng hiển nhiên có vài người không hiểu.
Tiểu nhị kia bay nhanh mà đánh giá nàng một lần, trong lòng âm thầm cảnh giác: Trông ngược lại như một vị khách giang hồ, kẻ đến thì không thiện, kẻ thiện thì không đến, Tết nhất, hay là muốn trả thù nhỉ?
Trong đám người trà trộn giang hồ phần lớn có người một lời không hợp liền rút đao chỉa vào nhau, đợi chút ôi ngàn vạn đừng có đánh lên ở nhà bọn họ á, lỡ mà làm hư gia cụ rồi thì tìm ai bồi đây?
Cô tuổi trẻ khá xinh đẹp, hẳn là... Không có hung hãn như vậy đâu nhỉ?
"Cô nương muốn tìm ai?" Tiểu nhị kia cũng coi như đã trải qua mưa gió, trên mặt ngược lại còn ổn được, bất động thanh sắc cười nói, "Tiểu nhân hàng năm hành nghề ở đây, thật sự rất quen thuộc với người trong nha môn đó, nếu ngài không ngại, tiểu nhân xem hôm nay hắn có tới hay không cho."
Muốn mở cửa hàng ở phụ cận nha môn cũng phải có chút bản lĩnh, bởi vì rất nhiều người tới làm việc đều sẽ nghỉ ngơi ở đây, khó tránh khỏi thuận tiện tìm hiểu chút tin tức gì đó, nếu nói được đúng ý, bạc thưởng kiếm được so ra có thể nhiều hơn tiền tiêu vặt đó.
Có những tiểu nhị phá lệ cơ linh thông minh kia, ngẫu nhiên sẽ còn giúp đỡ chạy việc, giật dây bắc cầu cho người ta, công việc chính thức ngược lại thành thứ yếu.
"Lý Nhân." Con mắt lộ ra ngoài bịt mắt của Bạch Tinh đảo cái mà qua trên người hắn ta, xác nhận người này chỉ là một người thường không hiểu võ công mới thu hồi tầm mắt.
"Lý đầu hả?" Tiểu nhị thoáng cả kinh, chợt gật đầu, "Tới rồi, lại qua cỡ chừng non nửa canh giờ liền phải hạ nha*."
*: ý nói tan tầm, nhưng đây là ở cổ đại, lại làm việc trong nha môn, theo ý mình thì vẫn nên để nguyên nhưng sợ có bạn không hiểu nên giải thích dưới đây.
Nghe nói vị Lý bộ đầu Lý Nhân kia chính là xuất thân từ người giang hồ, nửa đường xuất gia mới làm nha dịch, vì võ nghệ xuất chúng, gan dạ sáng suốt hơn người, lại có kha khá mấy vị bằng hữu giang hồ tương trợ, cho nên rất mau đã lên làm bộ đầu, giờ đây nghiễm nhiên là một vị nhân vật có chút danh tiếng của bổn huyện, nói ra trong 10 người có đến 7-8 người nhận biết hắn.
Hay là, là bạn cũ giang hồ tới chơi?
Bạch Tinh hơi hơi gật đầu, không hề nói nhiều, đôi mắt vẫn cứ chặt chẽ nhìn chằm chằm cửa nha môn.
Hai bên đông tây cửa nha môn mỗi bên có một tấm bảng hiệu, trên đó dán đầy bố cáo, phía đông nói về chính sách mới của triều đình và tin tức quan trọng của bổn huyện, phía tây lại chuyên môn dán lệnh truy nã với hồi báo tiến độ thẩm tra xử lý một bộ phận những án kiện ảnh hưởng rất lớn.
Bạch Tinh gọi một ấm trà, chậm rãi uống, đôi mắt lại bản năng mà bắt đầu sàng chọn lệnh truy nã.
Nàng không hiểu phẩm trà, nhưng lại cảm thấy ấm trà này ôn nhuận ngọt lành, sinh tân giải khát, giống như mùa xuân sắp đến rồi vậy, uống xong phi thường thoải mái.
Vương thái thái nói nàng với thư sinh có duyên, nàng cũng thấy vậy.
Nàng muốn nuôi thư sinh, muốn để chàng vĩnh viễn cũng không cần phát sầu vì tiền bạc.
Nhưng trông cậy vào thư sinh kiếm tiền ước chừng hơi bị khó, cũng may nàng rất có khả năng.
Nghĩ đến đây, Bạch Tinh mím môi theo quán tính, trong mắt toát ra thần thái kiên định:
Về sau ta cũng muốn kiếm rất nhiều tiền, làm thư sinh có thịt ăn mỗi ngày, muốn mua gia súc liền mua gia súc, muốn bao lá sắt cho tụ tiễn liền bao lá sắt!
Ừ, cứ làm như vậy!
Cái này là đồ trộm vặt, thế mà không có bạc thưởng, không tiếp;
Cái kia bạc thưởng quá ít, cũng không tiếp...
Nhìn đến cuối cùng, nàng nhịn không được mà thở dài, thổi đến bề mặt nước trà hơi hơi lăn tăn, nổi lên một vòng gợn sóng.
Chung quy là địa phương nhỏ, bạc thưởng cũng hơi bị ít quá, nhiều nhất cũng mới có 80 lượng hà, còn chưa đủ đi một chuyến.
Chẳng qua, bởi thế có thể thấy được, tổng thể thì huyện Danh Sơn vẫn là rất thái bình, chí ít sắp tới không có khách giang hồ tới quậy.
Lại có lẽ, là còn chưa có quậy lên...
Trong đầu Bạch Tinh miên man suy nghĩ, bỗng thấy một hán tử thân hình cao lớn tinh tráng sải bước đi ra từ trong nha môn.
Hắn cao cỡ chừng 7 thước có thừa, mày rậm mắt to, vai rộng thể rộng, đem một thân công phục đen đỏ nhị sắc căng đến banh banh ra, đúng là bộ đầu Lý Nhân.
Tựa hồ nhân duyên của Lý Nhân rất tốt, dọc theo đường đi đều đang chào hỏi với đám nha dịch.
Hắn là một người đàn ông độc thân, lúc này sắp tới trưa, ngược lại cũng không vội mà về nhà:
Dù sao về nhà cũng là cái ổ chó, cũng không có tiểu nương tử nũng nịu chuẩn bị tốt đồ ăn nóng hầm hập, còn không bằng chắp vá một bữa ở tửu quán bên đường với các huynh đệ đâu.
"Lý đầu ơi!" Tiểu nhị mới vừa nói chuyện với Bạch Tinh kia nhìn thấy Lý Nhân, vội nhiệt tình chào hỏi: "Có súp trà ngon mới vừa pha, trừ hỏa giải khát, ngài có muốn một chén không?"
Tính cách Lý Nhân hào sảng mười phần, nghe thế cười ha hả, lập tức thay đổi bước chân, dứt khoát buông tha tửu quán, trước hết đi về phía chỗ quán trà này, "Ngươi ngược lại là cơ linh, cũng được thôi, bồi Phương đại nhận nói chuyện hồi lâu, thật sự có hơi khát nước, trước lên một ấm trà giải khát khai vị đi."
Tiểu nhị kia vội ân cần mà xáp lên, vừa dẫn hắn đi vào trong vừa hạ giọng, bay nhanh mà nói vài câu.
Thần sắc Lý Nhân bất biến, vẫy vẫy tay bảo hắn lui ra, lúc đi ngang qua bàn của Bạch Tinh này, lại bỗng ý một tiếng, vuốt cằm kinh ngạc nói: "Cô nương trông thật là quen."
Bạch Tinh phi thường mạo hiểm mà đem hai mắt của mình làm ra thần thái cá chết, chỉ vào tiểu nhị tuy đã rời đi, nhưng vẫn là lén lút nhìn chằm chằm bên này nói: "Vừa nãy rõ ràng hắn đã nói ta đang đợi ngươi, còn bảo ngươi cẩn thận, ngươi lại vờ vịt cái gì?"
Giọng nàng không cao không thấp, tiểu nhị mơ hồ nghe thấy vài tiếng, tay run lên, giẻ lau đều rớt.
Nương ơi, đây là cái lỗ tai gì? Cách xa như vậy cũng nghe thấy?
Bị chọc thủng trước mặt mọi người, trên mặt Lý Nhân có hơi hơi nóng rát, ít nhiều có chút thật mất mặt. Nhưng đối phương lại là một tiểu cô nương trẻ tuổi mạo mỹ, lại làm hắn rất khó nói ra lời trách cứ, bèn dứt khoát đi về phía đối diện nàng ngồi xuống, tự mình chủ động mở một tách trà ra châm trà uống.
"Khụ," Hắn hắng hắng giọng che giấu xấu hổ, "Cô nương ngược lại cũng không nên nói vậy, thật ra thì lời vừa rồi ta nói có một nửa là sự thật, ta là thật sự cảm thấy ngươi quen mắt."
Bạch Tinh nhắc nhở nói, "Nữ hưu nam."
Sớm trước kia ngay trước khi nàng đến Đào Hoa trấn đã gặp Lý Nhân, nhưng đối phương lại chưa từng thấy nàng, cho nên cũng dứt khoát không nhắc lại.
Lý Nhân sửng sốt, chợt bừng tỉnh đại ngộ, "Đúng rồi đúng rồi!"
Án nữ hưu nam trước nay chưa từng có oanh động phi thường, sáng nay còn có người thảo luận kia kìa.
Lúc ấy Chiết Sí Nhạn nhúng tay vào vụ án này, hay là vị cô nương này là bằng hữu của hắn sao?
"Cô nương tìm ta có chuyện gì?" Lý Nhân hỏi.
Hắn nhìn Bạch Tinh vài lần, lại lần nữa cảm giác có chút quen mắt. Loại cảm giác này phi thường kỳ diệu, không phải đã từng gặp qua lúc trước, mà là rất sớm trước kia đã từng nghe nói qua nhân vật cùng loại, chẳng qua chưa từng thấy mặt, hiện giờ đột nhiên nhìn thấy, những đặc thù trong trí nhớ kia tất cả đều liền phù hợp, nhưng tên người lại chậm chạp nghĩ không ra.
Bạch Tinh đưa nắm tay chậm rãi đẩy đến trước mặt hắn, buông ra một chút rồi nhanh chóng rút về, giữa khe hở ngón tay có ánh bạc hơi túng mà lướt qua.
"Ta biết ngươi còn có lui tới với người trên giang hồ, gần nhất có động tĩnh gì không?"
Nàng an tĩnh mà chờ Lý Nhân đáp lời, giống như rắn đang đánh giá con ếch xanh trước mặt rốt cuộc có ngon không.
Bạc bông tuyết triều đình phát hành một thỏi 10 lượng ròng, mặt trái là ấn ký của quan phủ, không lừa già dối trẻ.
Không ai không yêu bạc, Lý Nhân cơ hồ là nuốt một ngụm nước miếng theo bản năng, hô hấp đều dồn dập.
Làm việc cho nhà nước an ổn thì an ổn đó, cơ mà nghèo á! Hắn một bộ đầu huyện nha nho nhỏ, chỉ có thể xem là lại*, một năm xuống mới được mấy đồng đâu? Nếu không phải thường xuyên lén nhận chút việc, sớm đã một chút rượu cũng không uống nổi.
*: một chức quan không có phẩm cấp thời phong kiến.
Nhưng mà cô nương à, ngươi rõ như ban ngày mà đút lót như vậy không được tốt đi? Còn cố tình chọn ở cửa nha môn người đến người đi, nếu làm người ta nhìn thấy... Ta không chia ra một chút sao được!
Bạc chủ động đưa tới cửa chính là bạc tốt, cần phải coi trọng, Lý Nhân hơi trầm ngâm, đứng dậy nói: "Cô nương, không bằng chúng ta đổi một chỗ nói chuyện đi."
Có việc tới cửa, việc lớn!
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Nhân: Sao nàng có tiền như vậy?! Ta ghen ghét!!
Một trong những luật sắt của giang hồ: Giao thủ nhất định sẽ đập cho cửa hàng bên đường nát nhừ!
Tiểu nhị: Chính là rất sợ...