Chương 78

Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Thiếu Địa Qua 15-11-2023 16:05:17

Đám người Bạch Tinh đang nói chuyện trong phòng, chợt nghe ngoài cửa ầm ĩ một trận. "Gì kia, bây giờ đại gia tính tiền chứ?" "Ngươi có ý gì hả, cho rằng lão tử không có tiền phải không?" "Không phải, tiểu nhân đương nhiên không phải ý đó, chỉ là đại gia, tiền cơm trưa hôm qua, ngài còn ghi trên sổ đó ạ, tiểu nhân đây không phải sợ ngài quý nhân bận rộn rồi quên mất sao?" Tiểu nhị quán phi thường hèn mọn lại kiên trì ngoài ý muốn nói. "Lão tử có rất nhiều tiền, còn có thể thiếu chút này của ngươi, quên không được, quên không được, ghi sổ trước đi." Mặt Liêu Nhạn quả thực là chẳng đỏ tí nào, lập tức thật không kiên nhẫn mà vẫy vẫy tay. Bạch Tinh với Mạnh Dương liếc nhau, bỗng nhiên lâm vào trầm mặc quỷ dị. Dưới sự nỗ lực không biết mỏi mệt của bản tôn, rốt cuộc trong vòng 4 ngày ngắn ngủi, đã tiêu xài gần 300 lượng bạc kia hết sạch, thế cho nên, bắt đầu từ trưa hôm qua đã sống cuộc sống ghi nợ qua ngày. Trong lúc đó Bạch Tinh muốn trả tiền, Liêu Nhạn còn không muốn, cảm thấy nàng là đang bác bỏ mặt mũi của mình... Trước đó chủ quán vẫn luôn ẩn mà không phát, chẳng qua hiện tại phỏng chừng là thấy mức chịu nợ càng lúc càng lớn, bản nhân lại vẫn luôn không có ý chủ động trả tiền, cho nên ngồi không yên. Bùi Hoài vừa nghe, lập tức đẩy cửa mà ra, nói với tiểu nhị kia: "Tiểu nhị ca, tất cả sổ sách của vị gia này đều ghi trên người ta, tổng cộng bao nhiêu bạc?" Hắc Phong tiêu cục không thiếu tiền, nếu muốn mời người xuất mã, tất phải bỏ được ngân lượng. Hơn nữa, nghe tiểu nhị ca nói, hình như chỉ thiếu vài bữa cơm mà thôi, cao lắm có thể có bao nhiêu? Nhưng mà ngay sau đó, nụ cười của Bùi Hoài liền cứng ở trên mặt. "Bao nhiêu? 97 lượng 3 tiền 5 phân?!" Ba bốn bữa cơm đã phá hoại gần 100 lượng, Liêu thiếu hiệp, ngài là ăn vàng sao? Thật vất vả tóm được một người nguyện ý chủ động trả tiền, tiểu nhị cũng không thể làm hắn chạy, lập tức phi thường cảnh giác nói: "Vị gia này, tiểu điếm chính là yết giá rõ ràng, không lừa già dối trẻ, còn có giấy tờ đây, nếu ngài không tin, tiểu nhân liền mang đến cho ngài nhìn một cái liền!" Bùi Hoài đương nhiên không phải hoài nghi cửa hàng này đang lừa bịp tống tiền, chỉ là kinh ngạc với diễn xuất của Liêu Nhạn còn bừa bãi hơn cả trong truyền thuyết. Bình quân 1 bữa cơm hai ba chục lượng, dù cho là gia nghiệp lớn như Hắc Phong tiêu cục, cũng không thấy có ai tiêu xài phô trương như vậy. Chửi thầm thì chửi thầm, nên móc tiền vẫn phải móc, đừng có nói chỉ 100 lượng như vậy, chỉ cần có thể cứu người, một ngàn, một vạn lượng cũng được á! Nghĩ đến đây, Bùi Hoài bắt đầu vội vàng móc ngân phiếu, ngữ khí lại phức tạp nói với Liêu Nhạn, "Khá tốt khá tốt, người sống trên đời cần vui hết mức." Có điều hắn thật đúng là rất tò mò, rốt cuộc là làm sao mà rải đi ra ngoài nhiều tiền như vậy. Thấy hắn nguyện ý trả tiền, thái độ của Liêu Nhạn khó tránh khỏi cũng tốt hơn một chút, nghe vậy thì lập tức ôm quyền đáp lễ, đắc ý dào dạt nói: "Dễ nói dễ nói, có điều rượu chỗ này rốt cuộc không có tư vị bằng quan ngoại." Bùi Hoài giật giật khóe môi, nói không nên lời. Nhận lấy bạc, tiểu nhị lập tức mặt mày hớn hở gật đầu nói cảm ơn, còn phi thường chủ động mà hỗ trợ giải đáp nghi vấn và nghi hoặc, "Lời này của ngài nói đúng lắm, vị gia này thật là lão thao*, cực tinh mắt, ăn uống tất cả đều là chiêu bài của bổn tiệm..." *: có bạn nào nghe về thao thiết chưa? Nó là một con hung thú, tạp ăn, đụng gì bụp đó, mà bên Trung người ta dùng từ lão thao ở đây là chỉ những người sành ăn á, dùng thao thiết vô đây chỉ là vì chữ ăn trong đặc tính của con đó thôi. Bùi Hoài vừa nghe, nhịn không được mà da mặt co giật, xua xua tay với tiểu nhị kia, "Được rồi, chuẩn bị đồ ăn đi!" Không bao lâu, đồ ăn lên đủ, bốn người cùng nhau ăn cơm, Bùi Hoài âm thầm quan sát, quả nhiên thấy khẩu vị của Liêu Nhạn cực tốt. Xem ra tiểu nhị quán kia nói chàng ta là lão thao ngược lại không được xem là lời nói dối, chí ít thì mấy món gọi lên đây xác thật là đều tương đối không tồi. Ngay cả uống rượu, ấy cũng là không có hũ nào dưới 10 năm. "Nhạn Nhạn ngươi ăn nhiều như vậy, dạ dày không khó chịu sao?" Mạnh Dương thấy khẩu vị của Liêu Nhạn cực lớn, không khỏi lo lắng." "Cái này gọi là ăn no thì dễ đi đường." Liêu Nhạn chẳng chút để ý mà nói lời khiến người kinh hồn táng đảm, "Còn không biết bữa tiếp theo ở đâu đâu, giờ có thể ăn tự nhiên phải ăn nhiều chút." Lưu lạc giang hồ, không có chỗ ở cố định, liền chú định không thể an an ổn ổn một ngày ba bữa như nhà người bình thường vậy. Hoặc là nói càng không dễ nghe chút là, đao kiếm không có mắt, giang hồ hiểm ác, ai có thể bảo đảm cái chầu mình ăn này không phải một bữa cuối cùng chứ? Thật rơi vào tay kẻ khác đã đủ xui xẻo, nếu lại làm đồ quỷ đói chết, thế chẳng phải đã thảm càng thêm thảm? Ăn cơm xong, Bạch Tinh đào ra hết tất cả bạc cùng châu báu trên người mình ra, đưa cho Mạnh Dương, "Ngươi cất giữ." Mạnh Dương nghe thế nào cũng cảm thấy lời này không may mắn, "Ta không cần." Bạch Tinh trực tiếp ném đồ lên bàn, nghiêm túc nói: "Ta nhất thời nửa khắc chưa chắc về được, lỡ mà khi nào trong thành thật sự rối loạn, có tiền còn có thể mua cái mạng." Bùi Hoài vừa nghe lời này, thế mà không hiểu sao có chút chột dạ, trong lúc nhất thời, hắn đều hoài nghi có phải cô nương này có thuật đọc tâm hay không. Bởi vì trên đường tới đây, hắn cũng đã trước sau định ra nhiều sách lược. Nếu có thể sử nhánh kỳ binh là Bạch Tinh đây để lui địch tất nhiên tốt, nếu không thể, cũng có thể kiên trì đến khi mấy vị tiền bối đức cao vọng trọng Thái Sơn phái kia tới chủ trì đại cục. Mà tình huống nếu lỡ chính là: Hai loại phương pháp này đều không hiệu quả, như vậy hắn liền không thể không áp dụng thủ đoạn cuối cùng, vào thành. Thật tới thời khắc nguy cấp vạn phần rồi, hắn sẽ dùng tuyệt kỹ độc môn để hộ tống đại đương gia vào thành... Chính như triều đình mặc kệ chuyện giang hồ vậy, người giang hồ cũng rất ít dám đối kháng chính diện với triều đình, những người đó tuyệt đối không dám tác loạn trong thành trì của một châu, chẳng khác nào đạt được một đường sinh cơ. Nhưng đây thật sự là kế hạ của hạ, chỉ cần không đến lúc vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối sẽ không dùng, đại đương gia chỉ sợ cũng sẽ không đồng ý. Bởi vì biện pháp này cũng có một nhược điểm trí mạng nhất: Làm người trong giang hồ, cuối cùng lại phải dựa vào uy hiếp của triều đình để bảo mệnh, chỉ sợ danh vọng của Viên Minh ngày sau phải xuống dốc không phanh... Bên kia, sau khi Bạch Tinh với Mạnh Dương đẩy đưa mấy bận rồi, người sau rốt cuộc nhượng bộ, có điều vẫn là kiên trì công bố chỉ là tạm bảo quản thay, "Ngươi trở về nhanh lên nha, ta lấy nhiều tiền như vậy, trong lòng bất an lắm!" Mạnh Dương lại đưa luôn nỏ và mấy trăm mũi tên mình đã làm tốt cho nàng, "Nếu ta ở trong hành, chỉ sợ nhất thời nửa khắc cũng không dùng tới, ngươi cầm đi phòng thân đi!" Bạch Tinh hơi do dự rồi liền nhận, lại làm chủ bảo Mạnh Dương dọn dẹp bọc hành lý, hôm nay lập tức dọn đến khách điếm gần châu nha nhất đi. Đưa mắt nhìn cả tòa châu thành, không còn có chỗ nào càng an toàn hơn chỗ kia. Nếu không phải không có phương pháp, nàng quả thực muốn để Mạnh Dương trực tiếp ở vào trong nha môn luôn! Ba người ăn uống no đủ, Bùi Hoài lại đóng gói rất nhiều dược liệu cùng thức ăn, lập tức ra khỏi thành. Trong đó có một dạng giò lớn thủy mà hắn nếm thấy không tồi vừa nãy. Ài, đại đương gia bị vây khốn nhiều ngày như vậy, chắc chắn chịu khổ! Liêu Nhạn thấy trên lưng ngựa hắn có cái tay nải cực kỳ lớn, mơ hồ là một đống gậy và một đống vải, giống tấm chắn mà lại lớn hơn tấm chắn, giống binh khí lại nhẹ hơn binh khí, nhịn không được hiếu kỳ nói: "Đây là gì?" Bùi Hoài theo bản năng sờ sờ cái tay nải kia, vẻ mặt trân trọng mười phần, "Bảo bối." Liêu Nhạn chậc một tiếng, "Không muốn nói thì thôi." Thị vệ thủ thành liếc nhau, "Ngươi ở đây nhìn, ta đi hồi bẩm tri châu đại nhân!" Bạch Diêu Tử, Chiết Sí Nhạn với nhị đương gia của Hắc Phong tiêu cục đã mới vừa vào thành không bao lâu đã cùng nhau ra khỏi thành, hiển nhiên sắp có động tác lớn. Ba người một đường phóng ngựa bay nhanh, cảnh trí ven đường bay nhanh mà xẹt qua, chẳng sợ đã có cỏ khô nhú mầm non, dây leo mọc ra hoa dại, ai cũng không liếc mắt nhìn nhiều một cái. Sơn cốc Lan Hòa nằm tại mấy chục dặm ngoài thành tây Tuy Sơn châu, thời tiền triều từng là một khu mỏ, sau đó khi khoáng sản hao hết rồi liền bị vứt đi, địa hình gập ghềnh lại phức tạp, trong đó không có một ngọn cỏ, chim thú toàn tuyệt, căn bản không cách nào tiếp viện. Viên Minh với mấy người hầu cận đã bị nhốt bên trong 5-6 ngày, dù cho chẳng bị thương, lại qua hai ngày tiêu hao cũng phải bị tiêu hao chết. Hiển nhiên, bên Hồng Chi tiêu cục kia cũng là đánh cái chủ ý này, cho nên khi ba người Bạch Tinh đến nơi, tất cả mấy người đó thế mà đều đang ăn nhậu chơi bời, thủ vệ cũng không nghiêm ngặt, nghiễm nhiên là một bộ dáng đã nắm chắc thắng lợi. Hắc Phong tiêu cục không có phân bộ ở bản địa, nên tin tức tuy đã truyền ra, nhưng viện quân nhanh nhất cũng phải tới hôm kia nữa mới đến, chính Bùi Hoài là trùng hợp làm việc ở phụ cận, mệt chết liên tù tì 3 con ngựa tốt đi cả ngày lẫn đêm mới đuổi tới trước tiên. Bởi thế có thể thấy được, cũng là trời không tuyệt đường người, người định không bằng trời định, nếu không phải hắn có việc ra ngoài rồi nhận được tin trước để mà bài binh bố trận, gian kế của Hồng Chi tiêu cục liền phải thực hiện được. "Đứng lại!" Có lâu la vây quanh lửa trại nghe thấy tiếng vó ngựa bay nhanh lập tức giơ đao lên xem xét, "Hồng Chi tiêu cục làm việc ở đây, thức thời liền mau mau đi đường vòng!" Chẳng qua là một nhánh thế lực phương nam, thế mà cũng dám ra lệnh ở bắc địa của ta! Bùi Hoài nghe mà cắn chặt hàm răng, hai mắt phun lửa, mới muốn nói gì đó, liền thấy Bạch Tinh ở đằng trước cách chừng nửa người đột nhiên móc nỏ tay ra, giơ tay liền bắn. Có thể thấy 3 mũi tên theo thứ tự bay ra, vèo vèo vèo cắt qua không khí, trực tiếp bắn ngã ba kẻ ở đằng trước. Khi người ở đằng sau lửa trại còn chưa phục hồi tinh thần lại ấy, Bạch Tinh với Liêu Nhạn đã phóng ngựa nhảy vào đám người, gót sắt trực tiếp đạp đổ đống lửa, làm củi lửa bị thiêu đến đỏ bừng kia bắn văng tung tóe khắp nơi. Không ít người đều bị phỏng, lại thấy hai thất bảo mã thần câu kia cao cao giơ lên hai cái móng trước, lại là bộ dáng muốn không chết không ngừng với người ta, lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán, cũng chẳng rảnh lo kêu đau, lập tức mang theo đốm lửa đầy người lăn lộn ngay tại chỗ. Có kẻ chạy hơi chậm một chút cũng đã bị A Hôi với Đại Hắc đạp ở dưới chân, có thể nghe được tiếng gãy xương không dứt bên tai, chỉ chớp mắt đã có ba bốn người bị đả đảo, nằm ngang tại chỗ, thất khiếu chảy máu, mắt thấy là sắp đi đời nhà ma rồi. Bạch Tinh một tay khống chế cương, một tay cầm nỏ, theo thứ tự mà lắp ba mũi tên khác bị cắn trong miệng vào, lại lần nữa giơ tay bắn đi. Phốc phốc phốc! Ba tiếng xé gió qua đi, lại là ba kẻ nằm xuống. Hồng Chi tiêu cục đã kế hoạch hồi lâu, đang định dùng lần này đưa Viên Minh vào chỗ chết, cho nên trừ bỏ hai ba chục tay đấm giỏi ra, lại lấy vàng bạc chiêu mộ một số lớn những kẻ liều mạng. Nhưng không nghĩ tới Bạch Diêu Tử ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không, đi lên liền đánh, lập tức khiến cho ba bốn chục kẻ lâu la phân bố ở chỗ này bị thiệt hại quá nửa. Không ít lâu la muốn đục nước béo cò phát một bút tiền của phi nghĩa đều sợ hãi, té ngã lộn nhào trốn sang một bên run bần bật. Không phải nói Bạch Diêu Tử dùng đao sao? Sao lại còn có nỏ bay?! Bạch Tinh với Liêu Nhạn vừa động, Bùi Hoài sau đó một bước cũng theo sát mà xông lên, rút trường kiếm ra mà ra sức chém giết. Viện binh đã ra sức như thế, hắn càng không có khả năng giấu dốt lười biếng. Nói trở lại, công phu của hắn chẳng qua cũng chỉ hơi mạnh hơn đám lâu la kia chút thôi, muốn giấu cũng không giấu được. Càng là thời điểm mấu chốt, càng có thể khảo nghiệm người. Sau khi đám lâu la không xài được kia bị chết được gần hết, các cao thủ Hồng Chi tiêu cục mời đến cũng hồi phục tinh thần được tầm tầm rồi, trước hết chém 2 kẻ muốn lâm trận bỏ chạy, lại vừa đe dọa vừa dụ dỗ một hồi, liền dần dần ổn định được cục diện, bắt đầu tổ chức người vây đổ phản công. Bọn họ có ba năm chục người, lại bị ba người đánh cho trở tay không kịp, mặt mũi này nếu mà không tìm về, ngày sau cũng không cần lăn lộn trên giang hồ nữa. "Con mẹ nó." Một tên đầu trọc dùng rìu dài hung hăng nhổ nước miếng xuống đất một cái, hung tợn nói, "Chẳng qua là hai đứa tiểu quỷ miệng còn hôi sữa, còn có một gã thư sinh gà mờ, sợ cái gì!" "Đúng vậy, lên cho lão tử, chém chết có thưởng nặng!" "Bản lĩnh không lớn, vô nghĩa lại không ít!" Liêu Nhạn cười lạnh một tiếng, trở tay rút ra song đao dài ngắn, dùng sức đánh ra một đoàn hoa lửa. Lúc này mọi người đã nhận thân phận bọn họ, lại liên tưởng đến sự tích giang hồ ngày xưa, bất giác thấy sợ hãi. Phàm là người từng lăn lộn trên giang hồ mấy ngày đều biết, lăn lộn trên giang hồ này cũng không xem tuổi lớn nhỏ, mà toàn bằng bản lĩnh nói chuyện. Tuổi của Bạch Diêu Tử với Chiết Sí Nhạn nhỏ đó, nhưng tên tuổi lớn á! Vì cái gì? Còn không phải giết ra được à? Bạc tuy tốt, cơ mà phải có mệnh mà xài mới được... Sợ hãi sẽ lây bệnh, mắt thấy có người rụt rè, đại hán cầm rìu kia mắng một tiếng, trực tiếp xông lên chính là một rìu, bổ người nọ từ một thành hai khúc. Máu loãng phóng lên cao, nhuộm đỏ nửa bên đầu của hắn, y như sát thần. "Sợ cái cầu!" Hắn quát, "Giết cho lão tử!" Đám người bị dọa một phen, nào còn dám nổi lên tâm tư tháo chạy, đành phải cố nâng lên tinh thần, đồng thời thét to tấn công về phía 3 người Bạch Tinh. Đúng vậy, lâm trận bỏ chạy không sống được, nhưng bọn họ có nhiều người như vậy, đánh lên cũng chưa chắc sẽ thua nha! Binh khí chú ý là một tấc dài một tấc mạnh, một tấc ngắn một tấc hiểm, đao chém ngựa của Bạch Tinh sau khi ghép lại với nhau cao cỡ hơn 1 người, thích hợp cho mã chiến và tác chiến cự ly xa nhất. A Hôi lại là một con ngựa hoang dũng mãnh không sợ chết, hai người thật sự là hợp tác khăng khít. Chỉ là Bùi Hoài với Liêu Nhạn lại không phối hợp đến vậy. Binh khí của hai người đều đi lộ tuyến đến gần người, cưỡi ngựa đánh giặc chẳng những không có bất kỳ ưu thế nào, ngược lại còn dễ bị người chém chân ngựa, vì thế sau khi xung phong xong thì quả đoán rời yên xuống ngựa, đồng thời vỗ lên người ngựa một cái, lệnh cho tọa giá lao ra trước một bước, chính mình thì chính thức bắt đầu cách đấu cận thân. Trong lúc nhất thời, chỉ nghe được tiếng kêu, tiếng binh khí va chạm, tiếng đao kiếm vào thịt nổi lên tứ phía, trong không khí dần dần tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm. Trong đó có kẻ dùng liên đao* phiền lòng mười phần, đứng ngoài vòng vây yên lặng chờ đợi cơ hội, hơi không lưu ý chính là vung lên. *: là cái loại binh khí như này này, ai từng coi phim kiếm hiệp chắc có thể tưởng tượng, có cái xích thiệt dài nối hai đoạn đao, lúc cần thì vung ra, không cần thì thu lại, cái chữ liên ở đây là cái xích á, mà ghi là đao xích thì mình thấy hơi mắc cười, nên để đó luôn. Đoạn trước của trường liên chính là lưỡi đao sáng như tuyết, quẹt một cái chính là lỗ máu. Bạch Tinh đang chuyên tâm đối phó địch nhân bên người, trong lòng đột nhiên reo vang chuông cảnh báo, theo bản năng ngửa đầu ra sau, ngay sau đó liền thấy lưỡi dao dán mặt cọ qua, cắt đứt một sợi tóc bên mái, vẽ ra một đạo vết máu trên má nàng. Thế đi của trường liên không giảm, đụng tới đao chém ngựa thì đột nhiên xoay vài vòng, gắt gao cuốn lấy. Kẻ dùng liên đao kia đại hỉ, eo bụng phát lực hét lớn một tiếng, đột nhiên giật về sau một phát! Trọng tâm không xong, Bạch Tinh lập tức lắc lư mấy cái, đao chém ngựa đột nhiên bay ra ngoài mấy tấc, dọa nàng ra một thân mồ hôi lạnh. Cũng may nàng phản ứng nhanh, lập tức mượn lực thò người về phía trước, ngón trỏ tay trái dùng sức nhấn một cái, liền nghe răng rắc một tiếng, trường đao nháy mắt đã hóa thành hai đoạn, sợi xích quấn quanh đó loảng xoảng rơi xuống, ấy thật lại làm kẻ dùng liên đao kia lắc lư lảo đảo một cái. Cơ bất khả thất, thời bất tái lai*, Bạch Tinh vỗ lưng ngựa phi người lên, đoản đao bên tay phải vỗ nghiêng ngực một người, đoản côn bên tay trái lại lần nữa cuốn lấy trường liên giữa không trung, sau khi rơi xuống đất thì vững vàng dẫm trụ, hai chân trái phải theo thứ tự dẫm nghiêng, dùng thân thể gắt gao cuốn lấy dây xích. *: câu này nghĩa là thời cơ không thể bị mất, thời đã qua là không trở lại. Kẻ dùng liên đao kia vừa thấy, trong lòng lộp bộp một tiếng, muốn nhân lúc nàng còn chưa đứng vững để đoạt lại binh khí. Ai ngờ Bạch Diêu Tử tuy là một cô nương trẻ tuổi thân hình mảnh khảnh, sức lực thế mà lớn kinh người, người nọ liều mạng kéo vài cái, vậy mà chết sống không kéo nổi! Không ổn, không ổn! Binh khí với công phu là hai dạng tiền vốn bảo mệnh của người giang hồ, nếu binh khí không thu lại được, chẳng lẽ không phải tự chặt một tay? Người nọ đối đầu với con mắt màu lam lóe hàn quang của Bạch Tinh, tựa như trực diện yêu tà, trái tim bất giác thấy run, cũng không biết lấy sức từ đâu ra, thế mà hét lớn một tiếng, dùng ra sức bú sữa giằng co với nàng. Bạch Tinh mím chặt môi, dùng ra công phu ngàn cân trụy, thật sự ổn như Thái Sơn. Mắt thấy bên cạnh có kẻ muốn nhân cơ hội đánh lén, nàng trực tiếp giơ tay phải lên, đem đoản đao lấy thủ pháp ném ám khí ném ra ngoài, đồng thời gạt chân trái, tay trái duỗi ra, vậy là liền chộp chắc liên đao, kèm theo đó cho một đạo hàn quang lau cổ từng người. Phốc phốc hai tiếng vang nhỏ, ngực kẻ dùng liên đao kia bị đâm vào một cái đoản đao không cán, không rên một tiếng ngưỡng mặt ngã xuống, mà kẻ đánh lén cũng che cổ lại, mang theo nửa người nhuộm đỏ ngã xuống đất. Nguy cơ đã giải, Bạch Tinh giật trường liên dưới thân, đi đến bên người chủ nhân của liên đao lấy đoản đao, tùy tay quẹt vài cái trên người gã ta, hai tay nối tiếp nhấn một cái, lại là một cây đao chém ngựa sáng như tuyết! Sơn cốc Lan Hòa có tất cả 4 chỗ ra vào lớn nhỏ, hai ba chục tay đấm giỏi Hồng Chi tiêu cục mời đến cũng chia làm 4 đội, mỗi đội dẫn dắt mấy chục lâu la chia nhau bắt tay. Trước đó Bùi Hoài từng nghĩ muốn đơn độc xông pha, cơ mà bản lĩnh vô dụng, đành phải tạm thời từ bỏ. Lần này có Bạch Tinh như lang tựa hổ và Liêu Nhạn tương trợ, trước sau không quá nửa canh giờ, nhóm người này đã tử thương đầy đất, không còn sức đánh trả nữa. Tên đầu trọc mới đầu buông lời hung ác kia đã bị Liêu Nhạn chiếu cố trọng điểm, đè trên đất đánh gãy tứ chi, lại cười nhạo tứ phía một phen xong, lúc này mới cho cái thống khoái. Bạch Tinh thật không có yêu thích hành hạ đến chết, đối với những kẻ bị thương kia cũng không đuổi tận giết tuyệt, chỉ là bảo bọn hắn cút đi. "Nếu để ta biết ai mật báo," Nàng âm trắc trắc nói, "Hòa thượng chạy được miếu còn đó, cẩn thận lớn nhỏ nhà mình!" Khoảng cách giữa 4 cứ điểm không chừng, lại bởi vì trời mưa, nên con đường vốn là gập ghềnh càng thêm khó đi, chỉ cần không có người mật báo, bọn họ có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian, nói không chừng còn có thể chơi đánh lén lần thứ hai một phen. Mấy gã giỏi giang sớm đã chết ngắc, máu chảy ra nhuộm đỏ nước mưa tích tụ ở trên đất, dư lại đám lâu la may mắn giữ được tính mạng thì sớm đã sợ tới muốn nứt gan, nào còn dám có tâm tư khác? Chung quy là một đám ô hợp vì tài mà đến, thấy xa có cơ hội chạy trốn thì không khỏi mừng đến ngứa cả người, lung tung mà gọi gia gia nãi nãi một hồi, sau thì nâng nhau chạy tứ tán. Một trận ác đấu qua đi, trên người Bùi Hoài đã thêm mấy chỗ vết thương mới, ngay cả Bạch Tinh với Liêu Nhạn cũng lần lượt treo màu. Cũng may thương thế của hai người đều không tính nặng, chỉ là qua một trận xa luân chiến, thể lực bị tiêu hao lợi hại, cần phải nghỉ ngơi một phen mới được. Một kích đắc thủ, Bùi Hoài cảm kích không thôi, trong lòng tin tưởng tăng nhiều, liên tục nói cảm ơn. Tuy là người ngày thường nói nhiều như Liêu Nhạn vậy, lúc này cũng không có hứng thú đi vô nghĩa, chỉ là lưng tựa lưng ngồi tránh mưa dưới tàng cây với Bạch Tinh, nửa híp mắt dưỡng thần. Nếu lúc này lại có kẻ vây công, bọn họ cũng chưa chắc có thể toàn thân mà lui. Trong giọng chàng ta hiếm thấy mà hiển lộ mệt mỏi, rầm rì nói: "Tinh Tinh ngươi thật là quá nhân từ nương tay, đều nói diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi lại mọc, ngươi không giết bọn hắn, không chừng bọn hắn mang theo người quay đầu lại giết ngươi đó..." Nếu lưu lại đầu của những kẻ vừa nãy hết, còn lo cái gì! Bạch Tinh đã lười đến mở to mắt, thấp thấp mắng một câu đồ điên. "Giữa bốn cứ điểm không có khả năng không hề liên lạc, huống hồ mùi máu tươi bên này lớn tới vậy, dù cho không có kẻ mật báo, không được bao lâu cũng sẽ bị phát hiện không thích hợp. Ngươi có cái sức đi nói chuyện này, chi bằng tích cóp một chút đi." Trời mưa càng lúc càng lớn, rơi vào người thế mà cũng có vài phần đau đớn, gió lạnh thổi một phát, làm người lạnh thấu tim. Bùi Hoài ôm hết củi lửa mà mấy kẻ kia chưa đốt xong lại đây, lại lần nữa làm một đống lửa, "Hai vị vất vả, trước sưởi ấm cái đi." Rét lạnh sẽ tiêu hao thể năng của người ta cực lớn, mà lúc này cái bọn họ cần nhất, vừa lúc chính là thể lực. Bạch Tinh ừ một tiếng, liền nghe Liêu Nhạn lại nói: "Chỗ này ngươi cũng không giúp được gì, muốn làm gì thì đi làm đi, đỡ cho kéo chân sau lão tử." Công phu của Bùi Hoài vốn chỉ tầm thường, lúc này lại bị thương, thể lực cũng đã tiêu hao cực lớn, dù cho thủ vững ở đây, khi lại đến một làn sóng tấn công thứ hai cũng không có tác dụng gì. Thậm chí còn có khả năng thật sự như Liêu Nhạn nói vậy, trở thành trói buộc. Nhìn hai thiếu niên hiệp khách bị nhuộm thành người máu, trong lòng Bùi Hoài như đánh ngã chum tương ngũ vị vậy, quả là trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Chẳng qua hắn cũng là người đầu óc thanh tỉnh khó được, biết thời gian cấp bách, nên cũng không lắm lời vô nghĩa, lập tức ôm quyền nói: "Đa tạ, vậy ta liền đi tìm đại đương gia bọn họ, còn phải làm phiền hai vị lại thủ vững một vài!" Nhân thủ của bọn họ không đủ, tinh lực hữu hạn, giằng co lâu dài với kẻ địch quả thật là hạ sách. Mà chỉ cần có thể cho cái cửa này, hắn tìm được đại đương gia liền mang ra, như vậy, đến lúc đó lại phản công Hồng Chi tiêu cục liền không kiêng nể gì! Liêu Nhạn đầu cũng chả buồn ngẩng mà xua xua tay, không kiên nhẫn nói: "Đi đi đi." Dừng một chút lại nhắc nhở: "Ngươi đừng có nhớ nhầm phương vị, lão tử còn chờ thu bạc đó!" Bùi Hoài hô lên một tiếng, gọi ngựa về, tuy là tinh thần căng chặt, nghe xong những lời này cũng không khỏi nhoẻn miệng cười. Hắn vỗ vỗ cổ ái mã, chịu đựng đau đớn xoay người lên ngựa, "Tất nhiên sẽ không!" Dứt lời, lập tức giật giật dây cương dầm mưa chạy vào trong sơn cốc. Bùi Hoài mới vừa đi không lâu, thế mưa bỗng nhiên to lên, giọt mưa như hạt đậu tầm tã rơi xuống, thẳng thừng dệt cả thiên địa thành một mảnh màn mưa mông lung. Không khí lạnh băng lan tràn, pha trộn với đất biến thành màu đỏ vì máu loãng tùy ý chảy xuôi, rất mau đã vòng đến chỗ Bạch Tinh với Liêu Nhạn bên này. "Con mẹ nó!" Liêu Nhạn mắng một câu, có chút bực bội, "Lão tử ghét ngày mưa nhất." Chàng ta sinh ở Tây Bắc, lớn lên ở Tây Bắc, nơi đó quanh năm khô ráo, ít có nước mưa, đối với chàng ta mà nói, đi ra ngoài trong thời tiết âm lãnh ẩm ướt như này quả thực gian nan y như mèo con bị làm ướt lông vậy. "Chờ lão tử giết người xong, nhất định phải ngoa Hắc Phong tiêu cục một phen cho đã mới được!" Liêu Nhạn hung tợn nói.