Chương 48

Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Thiếu Địa Qua 15-11-2023 16:04:59

Tối hôm nay, Mạnh Dương có một giấc mộng. Chàng mơ thấy tổ phụ tổ mẫu, phụ thân mẫu thân đã chết, bàn tay to ôn nhu dày rộng của bọn họ nhẹ nhàng vuốt ve đầu mình, tựa như khi còn nhỏ vậy. Thế giới chung quanh đen nhánh một mảnh, chỉ có những cái bóng nửa trong suốt sáng lên của thân nhân chàng, mềm nhẹ mà chiếu sáng một phương tiểu thiên địa này. Con nhớ mọi người lắm đó, Mạnh Dương lẩm bẩm nói. Cánh tay ấm áp của mẫu thân vờn quanh chàng, bọn ta cũng nhớ con nha. Mạnh Dương khóc, nước mắt nhịn đã lâu lã chã rơi xuống, giống như mưa tháng sáu, tới vừa gấp lại mau. Chàng cuống quít đưa tay đi lau, nhưng thế nào cũng không lau hết. Mẫu thân ôn nhu mà nhìn chăm chú vào, móc ra khăn tay lau mặt cho chàng. Trên khăn tay có hương vị ấm áp, thơm thơm. Chàng ngửa đầu, mở to hai mắt đẫm lệ mơ hồ, khụt khịt giống như đã từng khóc nhè vô số lần lúc nhỏ, tham lam mà nhìn mặt thân nhân. Thế giới lớn như vậy nha, chỉ còn lại có một mình con. Chàng muốn kể ra tưởng niệm ngày ngày đêm đêm với bọn họ, nói hết sợ hãi cùng bất an mỗi thời mỗi khắc, nhưng chàng không. Chàng biết mình nên kiên cường, sẽ không giống như khi còn nhỏ nữa, làm người trong nhà lo lắng. Con, bây giờ con kết giao bằng hữu rồi, mọi người không cần lo cho con. Chàng dồn dập mà nói, giống như đứa bé có được bảo bối gì đó, liền gấp không chờ nổi mà triển lãm cho người nhà. Năm nay bọn họ sẽ bồi con ăn tết, nói không chừng năm sau mọi người sẽ cùng nhau đi ra ngoài chơi đó, hiện tại con không phải một mình rồi! Cho nên, cho nên mọi người không cần lo cho con nữa... Phải thật tốt, mọi người ở trên trời cũng phải thật tốt biết chưa? Mọi người trong nhà an tĩnh mà nghe, ôn nhu mà cười, trong con ngươi toát ra biểu tình kiêu ngạo cùng an ủi. Đôi mắt bọn họ giống như sao trên trời, mang theo vài phần mông lung, lại vẫn lộng lẫy bắt mắt như cũ. Bên trong tràn đầy lưu luyến ôn nhu, không xé ra được, giật xuống không nổi. Dương Nhi làm tốt lắm. Không biết có ai khen một câu. Mạnh Dương ừ thật mạnh một tiếng, nắm lấy nắm tay, lớn tiếng nói: "Về sau con cũng sẽ sống rất tốt!" Cho nên, mọi người có thể ở trên trời chờ con không? Mạnh Dương nghe thấy hình như có ai đang gọi mình, sau đó chàng liền tỉnh. Trước lúc tỉnh mộng, chàng rõ ràng thấy được khuôn mặt tươi cười của các thân nhân. Chàng xoẹt cái mở to mắt, phát hiện áo gối ẩm ướt một mảnh. Trong đêm đen, tựa hồ có người đang gõ cửa sổ. "Mạnh Dương?" Thật sự có người đang gọi mình nha. Mạnh Dương cuống quít chà lau mặt, lung tung dẫm lên giày xuống đất. Chàng có chút sợ hãi, thuận tay cầm ghế lên, nơm nớp lo sợ, lại mang theo giọng mũi dày đặc hỏi: "Ai vậy?" Bên ngoài tối quá, giống như ngay cả một chút ánh trăng cũng không có, tất cả ánh trăng đều bị đêm tối cắn nuốt, chàng cứ cảm thấy trong màn đêm ẩn nấp vô số quái thú, chuyên chờ chính mình đưa tới cửa. Nhưng hôm nay ngoài cửa sổ giống như có một đoàn vầng sáng mông lung mà nhỏ xinh. Tựa như mặt trời trong đêm đen. "Ngươi khóc sao?" Là giọng của Bạch Tinh. Hiện tại chính là đêm khuya nha! Mạnh Dương lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng ném ghế xuống, đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài. Đen thùi, nhưng chàng vẫn là tinh tường thấy khuôn mặt mang theo lo lắng của Bạch Tinh. Buổi tối tháng chạp chính là lạnh như vậy, nàng lại im ắng rúc dưới góc tường ngoài cửa sổ, cô độc mà cầm đèn lồng sư tử nhỏ, cũng không biết đã ở đó bao lâu, chóp mũi đều bị đông lạnh đỏ. Mạnh Dương theo bản năng lắc đầu, "Không có." "Ngươi gạt người. Nước mắt trên mặt còn chưa khô đâu." Bạch Tinh không chút lưu tình nào mà nói. "Ngươi, sao ngươi lại ở đây vậy?" Mạnh Dương không rảnh lo lời nói dối bị chọc thủng, "Đông lạnh hỏng rồi đi?" "Ta lo lắng ngươi nha." Bạch Tinh nói. Lời nói của nàng thành thật lại tự nhiên đến vậy, trong lòng nghĩ thế nào, trên miệng liền nói ra thế ấy, quả thực còn phải trong suốt hơn mặt hồ đóng băng vào đông. Loại chuyện này nghe ra tựa hồ không có gì ghê gớm, nhưng trên đời có thể làm được lại có mấy người? Lại có bao nhiêu người lòng rõ ràng là nhớ, lại luôn không tự chủ được mà khẩu thị tâm phi chứ. Tựa hồ, người ấy, chỉ cần trưởng thành, ngay cả thành thật mà nói một câu cũng biến thành chuyện rất khó khăn. Thật là không thể tưởng tượng. Phảng phất có cây búa nện xuống thật mạnh vào tâm khảm Mạnh Dương, phịch một tiếng, làm tâm thần chàng đều chấn động. Lo lắng ta a... Cho nên thà rằng không ngủ được, nửa đêm cũng phải thủ ở đây sao? Tuy vẫn là trời đông giá rét lăng liệt, nhưng Mạnh Dương mơ hồ cảm thấy ngực nóng rực một mảnh, giống như có gì đó đang thiêu đốt, tiện đà nóng bỏng. Chàng dùng sức hít hít cái mũi, bắt đầu kiểm điểm vì sự không thẳng thắn của mình. "Chỉ có chút xíu." Chàng dùng ngón tay ra dấu một chút khe hở, mũi chân cọ cọ mặt đất, hơi có chút ngượng ngùng, "Mơ một giấc mơ, giờ tỉnh mộng rồi, nhìn thấy Tinh Tinh, liền đều tốt rồi." Nếu có người có thể thẳng thắn như thế mà nói ra lời lo lắng cho mình, như vậy thừa nhận có khóc thút thít, lại có gì không thể chứ? Chẳng sợ là người trưởng thành, cũng có thể khóc a. Chàng nhếch môi cười một cái, lại đi về phía cửa, "Ngươi đừng đứng bên ngoài, cảm lạnh thì không hay, mau vào trước đã." Nhưng mà sau khi mở cửa, chàng mới ngoài ý muốn phát hiện bên ngoài thế mà có hai người ngồi xổm đó. Theo động tác xuất hiện ngoài cửa của chàng, hai người kia động tác nhất trí xoay đầu lại, bốn con mắt bị đèn lồng chiếu một cái, đều sâu kín phát ra ánh sáng, tựa như dã thú trong rừng. "Oa, Nhạn Nhạn ngươi cũng ở đây hả!" Chàng hoảng sợ. Trên người Liêu Nhạn khoác một chiếc chăn, giống như một đống cỏ khô mà ngồi xổm sau lưng Bạch Tinh, giơ góc chăn lên, chắn gió vì nàng. "Một người to như vậy, ngươi không nhìn thấy sao?" Liêu Nhạn lé mắt nói, cảm thấy lời này của đối phương quả thực là ngốc đến nổi bong bóng. Mạnh Dương thành khẩn mà lắc đầu, "Xin lỗi, thật sự không nhìn thấy." Liêu Nhạn: "..." Chàng ta là nghe thấy động tĩnh của Bạch Tinh rồi mới ra, hơn nữa cảm thấy nàng quả thực là đang chuyện bé xé to mà, ai ngờ thế mà nghe thấy... "Lớn như vậy mà còn khóc chảy mũi, có xấu hổ hay không?" Chàng ta hừ một tiếng. Người giang hồ bọn ta dù cho đứt luôn cánh tay cũng sẽ không rớt một giọt nước mắt! Mặt Mạnh Dương hơi hơi đỏ hồng, cũng may có bóng đêm che đậy, nên ngược lại còn không quá rõ ràng. Quản lời nói của chàng ta có đạo lý hay không, chàng chỉ là bỗng cảm thấy Liêu Nhạn có chút chướng mắt ế... Tuy biết rõ nghĩ như vậy không tốt lắm, nhưng vừa nãy chính là có một nháy mắt như vầy này, chàng cảm thấy nếu Liêu Nhạn không ở đây... Thì tốt rồi. Ầy, Nhạn Nhạn rốt cuộc cũng là đội giá lạnh thủ ở đây đó, mình nghĩ như vậy thật là quá xấu rồi... "Ngồi xổm đến chân đều đã tê rần!" Liêu Nhạn chẳng ý thức được mình bị ghét bỏ chút nào, ngược lại là làm đầu tàu gương mẫu đứng lên, cứ vậy mà khoác chăn bông, vòng qua Mạnh Dương, thoải mái hào phóng bước vào nhà của chủ nhà, "Ê con mọt sách, đây chính là ngươi cho bọn ta vào nha!" Chàng ta chính là một khách giang hồ hiểu lễ tiết đó! Mạnh Dương yên lặng mà nói ở trong lòng: Nhưng lúc ấy ta không biết ngươi cũng ở nha... Bạch Tinh cẩn thận mà thổi tắt đèn lồng sư tử nhỏ, nhìn khóe mắt vẫn phiếm hồng như cũ của Mạnh Dương, hơi có chút ưu sầu. Nàng không hiểu nên dỗ người như thế nào cho lắm, nếu không phải nghe thế đối phương khóc thút thít trong mộng, cũng chỉ đành ở đó canh giữ cả đêm ngoài cửa sổ. Này đây lại có chút phiền toái. "Ta thật sự không sao hết." Mạnh Dương nhìn ra tâm sự của nàng, cong mắt lên cười một cái, "Chỉ là, chỉ là nói một lời từ biệt với bọn họ trong mộng." Chàng không hiểu sao có loại dự cảm, cảm thấy người nhà có khả năng sẽ không bao thường xuyên xuất hiện trong mộng như khi trước nữa. Là thoải mái? Cũng hoặc là bọn họ biết mình có người làm bạn, cho nên thoáng yên tâm chút rồi? Dù là loại nào, đều xem như là chuyện tốt đi. Bạch Tinh lại thẳng tăm tắp mà nhìn chằm chằm mặt chàng đánh giá một lát, Mạnh Dương cũng mặc nàng đánh giá. Qua một lát, Bạch Tinh gật gật đầu, "Được rồi." Mặt mày chàng sinh ra nhu hòa, giống như tranh sơn thủy tỉ mỉ tô vẽ, lúc mặt ủ mày ê thật là khó coi. Lúc này hai người mới đi về phía phòng ngủ ấm áp nhất, vừa ngẩng đầu, liền thấy Liêu Nhạn đang một bộ dáng đại gia, bọc chăn ngồi xếp bằng trên giường đất, trong tay còn cầm một quyển thoại bản. Thoại bản kia là ban ngày Mạnh Dương mới vừa viết, đang trau chuốt đâu, chuẩn bị đuổi kịp đưa đến tiệm sách in một lượt trước tết. "Chậc." Liêu Nhạn nhìn mà thẳng mút cao răng, lắc lắc thoại bản oán giận, "Sao lại là râu xồm hả, hiệp khách râu xồm là không được ưa thích nhất! Ngươi cứ không thể viết về thiếu niên hiệp khách anh tuấn tiêu sái kiểu như ta một chút sao?" Lăn lộn giang hồ ai còn không có một thanh đao kiếm chứ, mọc cái râu sợ gì? Phàm là chú ý chút, sáng sớm mỗi ngày chấm chút nước cạo một phát là xong rồi, bọn họ lại cứ yêu để râu xồm, thế không phải lôi thôi thì là gì! Lâu lâu màn trời chiếu đất, uống miếng nước cũng phải ước lượng, gội đầu rửa mặt thì đừng trông cậy vào, để râu xồm không phải tàng ô nạp cấu à? Gặp phải kẻ đặc biệt lôi thôi, còn chiêu rận! Ấy cũng không cần đối chiến đâu, trực tiếp làm cho bọn hắn ghê tởm hỏng rồi... Nhưng mà tác giả không đồng ý. Đời này của chàng tổng cộng chỉ có nhiêu đó chấp niệm, hơn nữa các độc giả cũng đều hưởng ứng rất tốt, đối với kiểu giang hồ hiệp khách thô ráp này là rất hướng tới, nhất trí cho rằng phi thường có khí khái của nam tử hán, cho nên sao có thể bởi vì một kẻ hèn Liêu Nhạn mà liền sửa lại chứ? Chàng không thay đổi. Không chỉ không thay đổi, Mạnh Dương thậm chí còn trực tiếp xem nhẹ luôn sự tồn tại của Liêu Nhạn, nhiệt tình mời mọc nói: "Tinh Tinh, chúng ta nướng khoai ăn đi." Lăn lộn một chuyến này, sâu ngủ đều sắp chạy hết, đằng nào thì cỡ chừng một canh giờ nữa là mặt trời sắp mọc, còn không bằng xáp vào với nhau trò chuyện giết thời gian đâu. Bạch Tinh gật đầu, "Được thôi." Mạnh Dương đi ra ngoài lấy khoai lang đỏ, Liêu Nhạn sau lưng duỗi dài cổ kêu: "Nè, nghe thấy chưa? Lần sau liền viết lão tử, viết ta a!" Mạnh Dương che lỗ tai với cũng chả quay đầu lại, "Không nghe thấy!" Ai, hắn thật là lắm lời a. Đêm tối trước sáng sớm là hàn ý tận xương nhất, Mạnh Dương rụt cổ ôm cánh tay chạy chậm một đường, đến nhĩ phòng cất rau dưa, lương không xem xét một cái, ngoài ý muốn phát hiện còn có một túi khoai sọ khô cằn, vì thế cùng ôm về luôn. Khoai lang đỏ với khoai sọ đều đông lạnh thấu rồi, ôm vào lòng y như ôm khối băng vậy, đông lạnh đến chàng run rẩy. Nếu là ở trước kia, chàng là chết cũng không chịu ra ngoài vào ban đêm, cứ cảm thấy có quỷ mai phục ấy. Nhưng mà giờ khác rồi, trong phòng có người chờ chàng nha. Chính là một chút ánh nến nho nhỏ màu cam như thế, phảng phất đã đúc thành thành lũy kiên cố nhất thiên hạ, khiến cho tất cả yêu ma quỷ quái đều không dám tới gần. Lá gan chàng giống là bỗng nhiên bùng lên, không hề lòng hoảng hốt như trước kia vậy. Thế giới vẫn lớn như vậy, đêm khuya vẫn cứ đen như vậy, nhưng chàng đã không phải lẻ loi một mình. Giường đất đốt đến nửa đêm, thật ra đã không quá ấm, khi đi ngang qua bệ bếp nhà chính, Mạnh Dương lại bỏ thêm hai que củi vào trong, nhìn ngọn lửa mỏng manh bốc lên lần nữa, lúc này mới mang theo bếp lò nhỏ đi vào. Thẳng đến khi về lại phòng ngủ, ấm áp ập vào trước mặt, lúc này chàng mới hung hăng run lên một cái, giật mình từ đầu đến chân, nổi da gà cả người, giống như quăng hết tất cả ý lạnh dính vào trên người ra ngoài. Khoai lang đỏ với khoai sọ đã bị bóc đi lớp vỏ bùn bên ngoài khi mua về, lúc này cũng không cần rửa, trực tiếp lấy vải vụn hủy diệt đi bùn đất lẻ tẻ bên ngoài, sau đó đặt ở đáy và cái nắp bếp lò chậm rãi quay là được. Trong đó có một củ khoai lang rất lớn, nặng cỡ chừng hai cân, Mạnh Dương cảm thấy vẫn là phải cắt ra mà nướng. Đang chuẩn bị đứng dậy, liền thấy hàn quang chợt lóe, Bạch Tinh thu hồi chủy thủ lại, cầm lấy khoai lang đã cắt làm 2 nửa cho chàng nhìn, "Lớn như vầy được không?" Mạnh Dương dựng thẳng ngón cái lên, đè hai nửa củ khoai trên nắp lò. Xèo - nắp lò bốc lên cỗ khói nhẹ, sau đó liền dần dần an tĩnh lại. Trong lúc chờ đợi là gian nan nhất, cũng may trong 3 người này có 2 người nói nhiều, nên ngược lại cũng không có vẻ tịch mịch. Chẳng qua nói cũng lạ, rõ ràng đều là kẻ ba hoa, nhưng Mạnh Dương với Liêu Nhạn lại rất khó giao lưu, đại đa số thời gian đều đang ông nói gà bà nói vịt. Cũng chẳng biết sao, Liêu Nhạn lại đột nhiên yêu đọc sách, chàng ta không ngừng biến hóa tư thế trên giường đất, lớn tiếng đọc diễn cảm, thường thường còn soi ra mấy lỗi chính tả. Mạnh Dương nghe mà huyệt thái dương nhảy thình thịch, nhẫn nại tính tình mà nhất nhất sửa đúng. "Là sơ hở, không phải rách đít..." "Là hộc, không phải đấu*..." *: hộc với đấu là đơn vị đo lường cân nặng thời xưa, một hộc bằng 10 đấu (ở thời xưa), giờ đổi thành 5 đấu. (nguồn từ hanzi.net)) Nhưng mà Liêu Nhạn dần dần mất kiên nhẫn, "Con mọt sách, cái thoại bản mà ngươi viết này rất có vấn đề á!" Mạnh Dương bị chàng ta nói ngốc, "Vấn đề gì?" Chàng cũng đã viết nhiều năm, sao còn không biết có vấn đề? Lieu Nhạn nhảy xuống giường đất, ngồi dựa gần Bạch Tinh trừ chỗ mép lò lửa, nghiêm mặt nói: "Nhiều chữ quá khó đọc như vậy." Mạnh Dương: "..." Chàng do dự mãi, rốt cuộc vẫn là châm chước câu từ mà trả lời: "Vậy ngươi có thể học nhiều thêm chút mà." Liêu Nhạn không cho là đúng, rung đùi đắc ý nói: "Nhưng cái thoại bản này của ngươi, vốn dĩ không phải ai cũng có thể xem mà? Người đọc sách đứng đắn chiếm mấy thành trong số người mua, bá tánh tầm thường lại chiếm mấy thành chứ?" Bạch Tinh lật mặt cho khoai lang, phát hiện bề mặt trên đó đã trở nên khô ráo, vỏ và phần thịt đầy đặn bên trong dần dần chia lìa nhau: Đây là tiêu chuẩn của sắp nướng chín. Trong không khí đã dần dần tràn ngập hương thơm mê người của khoai lang đỏ, nghe xong lời này, nàng thuận miệng nói: "Người đọc sách không phải đều đọc sách thánh hiền sao?" "Đúng đó!" Liêu Nhạn vỗ tay một cái, "Ngươi xem, người thật biết chữ không mua, người mua lại không biết chữ, khó trách bán không tốt!" Nói huỵch ra là, chính là viết không đủ thông tục thôi! Đọc lao lực. Mạnh Dương ngẩn ra, đột nhiên như thể hồ quán đỉnh*. Đúng nha! Vốn dĩ chàng viết những thoại bản này cũng là muốn cho những bá tánh nông thôn xem, nhưng bá tánh tầm thường không biết nhiều chữ lắm, càng không hiểu điển cố gì. Mọi người kiếm mấy văn tiền không dễ dàng, nếu tiêu bạc lại không xem hiểu, thế còn mua về làm gì chứ? "Nhạn Nhạn," Mạnh Dương phi thường nghiêm túc mà nhìn chàng ta, "Cho tới hôm nay ta mới phát hiện, thì ra ngươi thật là một người rất lợi hại đó nha." Thấy ý kiến của mình được tiếp thu, Liêu Nhạn càng thêm đắc ý lên, cũng không đi so đo lỗ hổng trong lời nói của đối phương. Chàng ta mặt mày hớn hở nói: "Đó là ngươi không đủ tuệ nhãn thức châu!" Nhìn chưởng quầy tửu lầu Vương gia kia liền không giống nhau, lần đầu gặp mặt đã liếc mắt một cái là nhận định lão tử là một tiểu tử anh tuấn bất phàm! Chậc chậc, ngươi thật là kém xa á! Vì thế, Mạnh Dương lập tức chộp thoại bản về vùi đầu điên cuồng sửa, giữa chừng còn khiêm tốn mà tiến thêm một bước đi thỉnh giáo Liêu Nhạn, dò hỏi chàng ta có còn ý kiến quý giá gì khác không. Nhưng mà Liêu Nhạn lại là một người rất dễ đắc ý vênh váo, không nghe được hai ba câu lời hay, mấy hiệp xuống đã liền có chút không tìm thấy bắc, bắt đầu thổi to thổi lớn, sau đó đã bị Bạch Tinh vô tình chọc thủng... Chờ Mạnh Dương thô thô mà sửa đổi thoại bản một lần, khoai lang với khoai sọ cũng nướng xong. Bạch Tinh quen cửa quen nẻo lấy bình đường ra, múc hai muỗng đường trắng vào chén sứ trắng tinh nhỏ, bóc một củ khoai sọ nướng chấm vào trong. Tính chất của vỏ khoai sọ phi thường độc đáo, bề ngoài thô ráp, bên trong bóng loáng, bên ngoài còn có một lớp lông, lúc xé đặc biệt có cảm giác thành tựu. Khoai sọ chín rục trở nên mềm mại, chất thịt trắng tinh phủ một lớp dịch nhầy, vừa vặn có thể chặt chẽ hút lấy đường trắng, phảng phất mặc vào một lớp áo sao mông lung. Đường trắng dưới ánh nến chiếu rọi xuống kia không ngừng chiết xạ ra vầng sáng mỹ lệ, thật là đẹp cực kỳ. Khoai sọ đã nướng chín khô ráo hơn so với hấp, chất thịt cũng càng thêm chắc nịch, mùi hương càng đậm. Khoai sọ rất thơm, nhưng không tính là quá ngọt, nếu ăn không, khó tránh khỏi hơi hiện nhạt nhẽo, nhưng một khi phối với đường trắng, đột nhiên lại bất đồng. Bạch Tinh có thể rõ ràng mà cảm giác được hạt đường trắng hòa tan giữa kẽ răng, tan thành một sợi nước đường ngọt ngào, quấy với khoai nghiền, phảng phất vốn dĩ đã ngọt lành như vậy. Nàng vui vẻ mà dậm dậm chân, lắc lắc dầu, lại đi bóc vỏ khoai lang. Chỉ ăn một củ khoai sọ sao đã ghiền chứ? Mấy củ khoai lang Mạnh Dương mua này là vỏ đỏ ruột vàng, là chủng loại thơm ngọt ngon miệng nhất trên thị trường, tuy giá cả cũng hơi đắt hơn mấy văn, nhưng tuyệt đối đáng giá đồng tiền bát gạo. Loại chuyện như ăn này sao có thể tạm chấp nhận chứ? Thịt khoai lang đã nướng chín bởi vì xói mòn lượng lớn hơi nước mà hơi hơi rạn nứt, lộ ra phần ruột màu đỏ cam như mật ở bên trong. Đôi tay Bạch Tinh hơi hơi dùng sức, cùng với tiếng xé kéo tinh tế mà rất nhỏ, củ khoai lang một chia làm hai nửa hoàn toàn bại lộ ra phần ruột ngọt ngào mà mềm mại ra. Ai có thể nghĩ đến dưới bề ngoài xám xìn xịt kia, thế mà ẩn chứa nội tâm đầy đặn như vậy chứ? Mỹ nữ tuyệt thế cũng chẳng qua là thế đi! Từng đợt từng đợt hơi nóng nhè nhẹ mãnh liệt, trong nháy mắt hình thành một đoàn sương mù màu trắng, mang theo hơi thở điên cuồng ngọt ngào, mờ mịt tầm mắt. Nhưng đây cũng không phải bộ phận ngọt nhất. Nếu nói tinh hoa của khoai nướng, không phải ruột, mà là nước đường màu hổ phách nửa trong suốt hình thành từ hơi nước hoàn toàn xói mòn hội tụ cùng nhau trên vỏ! Muốn hình thành loại nước đường này, yêu cầu điều kiện phi thường hà khắc, độ lửa, độ ấm, thời cơ thiếu một thứ cũng không được, cho nên trên mỗi một củ khoai lang chỉ có vài giọt hữu hạn, mỗi một giọt đều đủ trân quý. Khi còn nhỏ lúc nướng khoai, mỗi lần nghĩa phụ đều sẽ dùng đầu đũa quét nước đường bên trên xuống, đưa cho nàng ăn. Ông sẽ cười ha hả mà nói: "Cho quả ngọt của cha." Đang lúc hơi có chút xuất thần ấy, Bạch Tinh liền nhìn thấy trước mắt nhiều ra nửa củ khoai nướng nóng hôi hổi. Vừa ngẩng đầu, khuôn mặt cười tủm tỉm của Mạnh Dương ánh vào mi mắt. Chàng dùng đầu đũa quẹt một chút gì đó trên nửa củ khoai lang kia lên, hạ giọng, thần bí hề hề nói: "Đừng có thấy chất lỏng trên đó không quá đẹp, nhưng mà ngọt lắm đó!" Ta thích ở bên ngươi, cho nên nguyện ý để lại bộ phận ngọt ngào nhất cho ngươi nha.