Chương 68

Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Thiếu Địa Qua 15-11-2023 16:05:12

30 tết, trời trong, cát, hợp... Liều mạng ăn cho lão tử! Giờ Dần vừa qua khỏi, Mạnh Dương liền đúng giờ tỉnh lại trong bóng đêm. Chàng nhìn chằm chằm nóc nhà một lát, đột nhiên ý thức được hôm nay là 30 tết, lập tức lăn long lóc bò dậy. Nơi xa có gà đang gáy, ánh sáng của sao mai nơi không trung đã bắt đầu ảm đạm, một ngày cuối cùng của năm nay sắp bắt đầu. Hôm nay, người của trấn trên tựa hồ thức phá lệ sớm, trời còn chưa sáng, chàng đã có thể mơ hồ nghe thấy con nhà ai lớn tiếng cười đùa ở bên ngoài. Mạnh Dương bay nhanh mà dọn dẹp xong xuôi giường nệm, dẫm lên giày chạy tới chỗ hoàng lịch cũ xác nhận, khi thấy trên đó xác thật chỉ còn một tờ lẻ loi thì nhịn không được mà dùng sức nắm chặt nắm tay. Là 30 tết không sai được! Chàng từng trằn trọc nhiều chỗ, hiện giờ đã vượt qua 30 tết thứ 6 ở Đào Hoa trấn, nhưng bất đồng với dĩ vãng chính là: Năm nay không hề là lẻ loi một mình nữa. Thật tốt a! Nghĩ đến đây, Mạnh Dương liền nhịn không được mà bị vui sướng bao phủ. Lúc dâng hương cho bài vị của người nhà sau khi dậy sớm mỗi ngày ấy, chàng thậm chí không tự giác mà hát nhỏ. "... Ăn tết vui nha," Chàng chắp tay trước ngực bái bái, gấp không chờ nổi mà nói, "Hôm nay con muốn làm vằn thắn đó, cùng nhau gói với bằng hữu... Đúng rồi, hì hì, con vừa ý một vị cô nương, một vị cô nương tốt nhất trên đời này, mà nàng cũng nói thích con đó... Nàng nói mỗi ngày đều sẽ càng thích con một chút..." Nhìn đi, con lại bình bình an an qua hết một năm. Mạnh Dương lải nhải nói ước chừng 1 khắc, cảm thấy mỹ mãn rồi, lúc này mới thay áo ngoài lao ra khỏi nhà. "A Hoa A Thanh ăn tết vui vẻ!" "Tiểu Ngũ ăn tết vui vẻ!" Chàng thêm tràn đầy thức ăn chăn nuôi cho 3 tiểu bằng hữu, lại thay nước trong. Lại là một năm, ăn ngon uống tốt! A Hoa A Thanh cục cục cạc cạc kêu vài tiếng, tỏ vẻ tán thưởng với sự ân cần của chàng, cũng đáp lễ lại 2 quả trứng nóng hầm hập. Tiểu Ngũ thích ý mà hất cái đuôi, dùng cái đầu to lông xù xù cọ cọ Mạnh Dương. Sau khi chào hỏi với tiểu bằng hữu xong rồi, Mạnh Dương lại vào trước cửa sương phòng chỗ Liêu Nhạn ở, dùng sức đập cửa cố mà kêu: "Nhạn Nhạn, Nhạn Nhạn rời giường nào! Ăn tết vui nha!" Chàng xưa nay lão luyện thành thục, hiếm khi có bộ dáng lộ cảm xúc ra ngoài như vậy, lúc này lại ngay cả trong giọng nói cũng lộ ra nhảy nhót, phảng phất chim sẻ nhỏ béo ú dưới ánh mặt trời ban ngày. "Đùng!" Là cái gì đó đập trúng ván cửa thành tiếng trầm đục, chấn đến cửa đều lắc lư. Mạnh Dương nhanh chóng nhảy về sau một bước nhỏ, vỗ ngực thầm nhủ may mắn: May mà mấy ngày trước đều đã chà lau đến không nhiễm một hạt bụi, bằng không phải có chuyện xấu rồi. "Đừng ồn ào, đau đầu chết được, lão tử còn muốn ngủ!" Tiếng kêu mang theo giọng mũi đặc sệt của Liêu Nhạn truyền đến. Đêm qua 3 người lại uống chút rượu, trong đó Liêu Nhạn vẫn là say như lần trước vậy, trước lúc say đổ còn nhảy nhót lung tung chơi đao pháp như ăn no rửng mỡ ấy, còn bắt người ta vỗ tay không thì không được... Kết quả làm ầm ĩ đến nửa đêm mới ngủ. Sau đó, giữa chừng chàng ta còn đi tiểu đêm mấy lần, dẫn tới giấc ngủ cực kém, ác mộng liên tục, trong lúc ngủ mơ cơ hồ là đều đang kiếm nhà xí khắp nơi cả đêm. Mạnh Dương vừa không xấu hổ buồn bực, cũng không sợ hãi, vẫn cười hì hì như cũ. Chàng lại chạy đến dưới tàng cây hồng lớn ven tường, vuốt ve thân cây nứt vỏ, trong lòng bỗng nhiên trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Đã từng, vô số ngày ngày đêm đêm, chàng đều đứng dưới tàng cây hồng nhìn ra xa tường vây, vô cùng khát vọng trời cao ban cho mình một hàng xóm hiền lành dễ thân. Hiện tại mộng tưởng trở thành sự thật, làm chàng cảm động đến cơ hồ rơi lệ. Mạnh Dương bức thiết mà muốn nói năm mới vui vẻ với Bạch Tinh, nhưng lại lo lắng đối phương còn chưa rời giường, nếu bị mình đánh thức thì thật sự không hay. Chàng xoa xoa tay xoay 2 vòng tại chỗ, rốt cuộc là không nhịn được, liền dùng tay vòm ở bên miệng, theo bản năng cong eo co lưng, phi thường nhỏ giọng hỏi một câu: "Tinh Tinh, ngươi dậy chưa?" Lỗ tai Tinh Tinh rất tốt, nếu đã tỉnh lại, nhất định nghe thấy. Nếu không có động tĩnh, qua trong chốc lát chàng lại đến vậy. Cơ hồ vừa dứt lời, liền nghe cách vách truyền đến một tiếng no đủ "Dậy rồi!" Thanh âm này vừa thanh lại giòn, giống như quả táo đỏ thẫm đầu cành hái xuống ngày thu, lộ ra lượng đường tràn đầy. Mạnh Dương lập tức mi mắt cong cong, lập tức đứng thẳng, lớn tiếng gọi sang cách vách: "Chào buổi sáng Tinh Tinh, ăn tết vui nha!" Cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, liền thấy một bóng người vèo cái bay qua từ đầu tường. Bạch Tinh vững vàng rơi xuống đất, tóc xoăn trên đầu búng búng, bên môi cong lên một chút độ cong đáng yêu, cũng vấn an y vậy với chàng, "Ăn tết vui nha!" Chỉ là một câu thăm hỏi đơn giản vậy thôi, lại phảng phất có thể nghe thấy tiếng hoa nở tự đáy lòng. Hai người còn trẻ tuổi, trước kia chưa bao giờ thể hội tư vị của tình yêu, hiện giờ còn có chút ngây thơ, lại cảm thấy chỉ cần có thể nhìn thấy nhau chính là tốt. "Tinh Tinh sao ngươi dậy sớm vậy?" Mạnh Dương quan tâm nói, "Trời còn chưa sáng, có muốn ngủ tiếp một lát hay không?" Chàng bỗng nhiên liền có hơi hối hận vì dậy sớm như vậy. Liêu Nhạn mới vừa bị mạnh mẽ đánh thức: "..." Đậu mía ngươi cái đồ mọt sách chết tiệt! Ngày hôm qua ngủ trễ nhất, không ngon nhất rõ ràng là lão tử đi? Bạch Tinh lắc đầu, "Ta vẫn luôn tỉnh sớm như vậy, phải luyện công." Quyền không rời tay khúc không rời khẩu, một ngày không luyện công, chính mình biết; mười ngày không luyện công, đối thủ biết. Người lười biếng không sống được lâu trên giang hồ đâu. Nhìn chằm chằm đối phương cười ngây ngô nửa ngày xong, Mạnh Dương mới nhớ tới muốn treo đèn lồng đỏ. Năm rồi tất nhiên phải dọn thang, nhưng năm nay có Bạch Tinh ở đây, nàng chỉ chấm mũi chân một cái, người đã liền vọt lên gần 1 trượng, tay phải nhẹ nhàng khảy lên mối nối dưới mái hiên chỗ tay phải một cái, đèn lồng liền vững vàng treo chắc. Thân hình nàng uyển chuyển nhẹ nhàng như vậy, phảng phất một đoạn cỏ lau, lăn một vòng trên không trung không có điểm tựa nào, sau đó lại nhẹ bay bay rơi xuống, không phát ra nửa điểm tiếng vang. Đúng lúc gặp Vương đại nương ra cửa sau dán chữ phúc, thấy thế thì không khỏi kinh hỉ nói: "Ui, chiêu ấy cũng thật không tệ!" Bạch Tinh nhấp nhấp khóe môi, kiêu ngạo mà ưỡn ưỡn ngực. Bạch Diêu Tử vốn là lấy khinh công mà nổi, cho nên lời này của Vương đại nương thật đúng là không nói sai. "Ăn tết vui nha!" Mạnh Dương chắp tay cười nói với bà. "Ăn tết vui!" Vương đại nương trung khí mười phần nói, "Hôm nay chuẩn bị gói sủi cảo nhân gì vậy, đồng tiền vằn thắn đã chuẩn bị chưa? Trong nhà đại nương vẫn còn đó." Ở phương bắc ăn tết tất ăn sủi cảo nước lèo, lại quen gói đồng tiền trong sủi cảo vào ngày lễ ngày tết, để lấy cái điềm có tiền tốt, ngụ ý người ăn được năm sau rực rỡ, phát đại tài, hành đại vận. Đương nhiên, nhà có tiền cũng có quả tử mạ vàng bạc*. *: là một vật hình tròn tròn nho nhỏ được mạ vàng hoặc bạc, gọi là quả tử vì nó phần lớn là hình tròn hoặc được đúc thành hình các loại quả hoặc là các vật mang điềm lành. Tập tục gói tiền vào sủi cảo là từ trên xuống dưới đều có, mỗi năm cục đúc tiền của triều đình đều sẽ cố ý đúc một đám tiền đồng mới vì tết, chuyên cung cấp cho bá tánh phía dưới sử dụng. Đồng tiền thì Mạnh Dương tự nhiên đã sớm chuẩn bị tốt, thậm chí còn dùng rượu mạnh luộc qua trước: Tuy là mới đúc, nhưng trước lúc tới tay cũng chẳng biết đã có bao nhiêu người sờ qua, trước lúc sờ lại chưa rửa tay, nói không chừng còn từng rớt xuống đất... Cẩn thận một chút luôn không có chỗ hỏng. Hiện tại chàng còn mơ hồ nhớ rõ đoạn ngắn khi ăn tết hồi nhỏ. Trong nhà nhân khẩu đông đảo, mỗi năm mẫu thân đều sẽ an bài cửa hàng bạc chế tạo quả tử vàng bạc lưu hành một thời, đồ án phần lớn là rất nhiều những vật kiện như đài sen nhỏ, quả lựu nhỏ, cá chép nhỏ, quả táo nhỏ. Đặc ruột thì nhét ở túi tiền làm tiền mừng tuổi, rỗng ruột thì gói trong sủi cảo. Trước kia Mạnh Dương không hiểu, luôn kỳ quái vì sao mỗi người đều có thể ăn được, về sau mới hiểu được, thì ra là người của phòng bếp đã làm ký hiệu trước, phải để cho các chủ tử lớn nhỏ trong phủ đều có thể có được cái điềm có tiền tốt. Trưởng bối trong nhà chắc hẳn là biết rồi, nhưng mỗi khi bọn họ ăn được đó, cũng sẽ luôn là rất cao hứng. Mỗi khi Mạnh Dương nho nhỏ ăn ra được quả tử rỗng ruột, cha mẹ sẽ liền ôn nhu khen, sau đó tự mình rửa sạch quả tử, dùng tơ hồng cột trên cổ tay. Quả tử rỗng ruột nhẹ bay bay, cũng không đáng giá quá nhiều tiền, nhưng lại ký thác lời chúc phúc của rất nhiều người. "Ngẩn người làm gì?" Bạch Tinh đưa tay quơ quơ trước mặt chàng, "Vương đại nương đi rồi." Mạnh Dương chợt hoàn hồn, chợt tươi cười, "Đúng rồi Tinh Tinh, nỏ tay ta làm đã làm xong rồi, ngươi có muốn xem không?" Bạch Tinh quả nhiên sáng mắt lên, "Thật sự?" Mạnh Dương gật đầu, "Thật ra thì cái đó không khó." Chàng vốn là thích nghiên cứu các loại cơ quan tính toán với các vật nhỏ, cũng không xa lạ với cái này, cung nỏ linh tinh nghe vào thâm ảo, nhưng chỉ cần hiểu rõ quy luật cơ bản liền không khó nắm chắc. Nhưng thật ra thì tụ tiễn ấy, có yêu cầu cực cao với tay nghề cá nhân, chỉ sợ nhất thời nửa khắc còn chưa được. Ngón tay Bạch Tinh chợt lật ngửa, cũng chẳng biết lấy đâu ra mấy đồng tiền, hứng thú bừng bừng nói: "Tới đi!" Mạnh Dương sửng sốt, "Làm gì?" Bạch Tinh vứt đồng tiền một cái, lại dùng tay đón được, "Ta ném như vậy, ngươi dùng mũi tên bắn nha, xuyên thấu cái lỗ chính giữa đóng đinh nó trên tường." Nàng nhớ rõ mấy tay giỏi dùng mũi tên trên giang hồ đều là luyện chơi như vậy. Mạnh Dương mặt khiếp sợ: "..." Tinh Tinh à, có phải ngươi có hiểu lầm gì đó với kỹ xảo võ nghệ của ta không? "Ha ha ha ha, không được đi con mọt sách?" Liêu Nhạn rốt cuộc lay áo da đi ra, vừa nghe lời này liền vỗ đùi cười nở hoa. Trên người chàng ta còn mang theo một chút mùi rượu chưa tan, nhưng bước chân lại đã vững vàng mười phần, ánh mắt cũng rất sáng sủa, thoạt nhìn đã hoàn toàn không có ảnh hưởng. Chàng ta nhặt lấy tiền đồng từ trong tay Bạch Tinh, đột nhiên run ngón tay lên vứt đi ra ngoài, đồng thời, một cái tay khác bẻ một cành khô từ trên cây hồng, ba ngón tay đan xen bẻ một cái, biến cành khô thành hai đoạn, xoẹt cái quăng ra ngoài. Chỉ nghe leng keng hai tiếng mỏng manh gần như không thể nghe thấy vang lên, chờ Mạnh Dương lại nhìn lên, 2 đồng tiền kia thế mà bị xuyên qua lỗ thủng, chặt chẽ đóng đinh trên tường ở ngoài mấy trượng có hơn. "Oa!" Chàng kinh hô thành tiếng, không tự chủ được mà thò lại gần quan sát kỹ càng, lại dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve. Cái lỗ của đồng tiền kia nhỏ dữ dội, tổng cộng cũng không thô hơn cành khô bao nhiêu, cơ mà vừa nãy trong lúc phi ấy, Liêu Nhạn cơ hồ là hoàn toàn không có nhắm chuẩn, giống như cũng chỉ là tùy tay ném một cái vậy thôi, thế mà liền bắn trúng! Mạnh Dương nhìn đi nhìn lại vài lần, cuối cùng trịnh trọng mười phần mà giơ ngón tay cái lên với Liêu Nhạn, "Nhạn Nhạn ngươi thật là lợi hại nha!" Liêu Nhạn quệt mũi một cái, "Đây tính là gì, một bữa ăn sáng!" Mạnh Dương phảng phất bỗng nổi hứng lên. Chàng lập tức đi vào phòng lấy một cái nỏ tay mới tinh ra, một cái tay khác thì lại cầm lấy một đống mũi tên gỗ đã nung khô, "Các ngươi xem xem thế nào." Chàng cũng không xa lạ gì với đồ trúc gỗ, trước kia từng đan đèn lồng, đã làm nông cụ, từng đóng bàn ghế... Nhưng duy độc binh khí, vẫn là khai thiên tích địa một lần đầu tiên, thỏa thỏa người ngoài nghề. Liêu Nhạn khó được không mở miệng chèn ép, mà là nhận lấy nỏ tay mà bắt đầu xem xét kỹ càng. Chỉ thấy món đồ này chẳng qua cũng chỉ lớn cỡ bàn tay nam tử thành niên, không có bất kỳ hoa văn cùng trang trí dư thừa gì, nhìn qua khá là đơn sơn. Nhưng mép và góc lại mài giũa tinh xảo mười phần, một sợi dằm cũng không có, hiển nhiên người chế tác rất dụng tâm. Nỏ tay tuy nhỏ, ngũ tạng đều đủ cả, trên đó thậm chí còn có 3 cái khe lõm, chứng minh nhiều nhất có thể đồng thời bắn ra 3 mũi tên. Cái này liền rất ghê gớm. Một phát cùng nhiều phát khác nhau, xa xa không có đơn giản như thêm một lần lại một lần vậy, phối hợp thế nào, gộp chung thế nào đều là nan đề, hơi có vô ý cái là cả cái nỏ đều liền phế đi. Thấy Liêu Nhạn với Bạch Tinh đều nhìn chằm chằm 3 cái khe lõm, Mạnh Dương nhỏ giọng nói: "Ta dùng 2 sợi gân bò, có thể phát luân phiên, cũng có thể phát cùng lúc." Vừa dứt lời, liền thấy hai người đều dòm lại đây y như thấy quỷ vậy, Liêu Nhạn càng là kinh ngạc nói: "Ngươi con mẹ nó còn có thể phát luân phiên?" Cái thứ đồ chơi nhỏ bằng bàn tay như này, ngươi cũng không sợ mệt? Mạnh Dương gật gật đầu, hiển nhiên đã nghiêm túc tự hỏi, "Ta không có võ nghệ bàng thân mà, khó tránh khỏi bị người ta xem làm quả hồng mềm mà bóp, cho nên mới phải bảo vệ chính mình càng tốt, như vậy mới sẽ không trở thành trói buộc của các ngươi. Nếu chỉ phóng ra một lần liền phải lên tên một lần nữa, chỗ trống giữa chừng chính là sơ hở. Vốn dĩ ta muốn làm 2 cái, trái phải cùng bắn, nhưng tay trái rốt cuộc là không vững chắc bằng tay phải, khó có thể chiếu cố, chi bằng đều tập trung vào một chỗ." Nỏ tay đang có nhiều nhất là lấy phát một phát là chủ, cái của mình càng nhỏ nhắn tinh xảo, phỏng chừng đối thủ bình thường cũng sẽ không nghĩ thứ đồ như món đồ chơi như này thế mà lại có thể phát 3 phát... Chỉ cần đối phương không thể tưởng được, đó chính là cơ hội của mình tới rồi. Bạch Tinh với Liêu Nhạn liếc nhau theo bản năng, đều thấy được ngạc nhiên trong mắt nhau. Lời là nói vậy không sai, nhưng trên đời nhiều nhất chính là "Nghĩ đẹp lắm", cái thứ này là muốn làm là có thể làm sao? Liêu Nhạn không thích cân nhắc quá nhiều, lập tức dùng sức lắc lắc đầu, sờ soạng quy luật rồi lắp 3 mũi tên gỗ vào trong khe lõm. Lên dây, nhắm chuẩn, phóng ra. Phốc! 3 mũi tên bắn cùng lúc, thoáng thành hình chữ phẩm (品) bắn nhanh ra, lấy chênh lệch trước sau cực kỳ nhỏ mà hoàn toàn đâm vào trong tường đất, chỉ để lại 3 cái lỗ thủng thật nhỏ. Liêu Nhạn há to miệng. Thật lâu sau, chàng ta cúi đầu nhìn nhìn cái món đồ chơi lớn bằng bàn tay trong tay, nhìn nhìn lại 3 cái lỗ nhỏ tròn xoe kia, bỗng cảm thấy có chút vớ vẩn. Cái thứ đồ ngốc đầu ngốc não này, thế mà sẽ có uy lực lớn như vậy?! Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của chàng ta, Mạnh Dương thẹn thùng lại mang chút kiêu ngạo mà giải thích nói: "Ta chọn gân bò tốt nhất ngâm 3 ngày, 3 cổ vặn thành một cổ, tất cả que gỗ cũng là loại kiên cố nhất, lực đạo khó tránh khỏi có hơi lớn một chút." Hơn nữa, làm như vậy cũng có cái chỗ tốt rõ ràng: Chẳng sợ hậu kỳ bảo dưỡng sơ sót, gân bò xuất hiện dấu vết lão hóa và đứt đoạn, thậm chí là đứt mất một hai sợi như vậy, nỏ tay vẫn có thể sử dụng như cũ, chẳng qua là uy lực giảm nhỏ thôi. Mạnh Dương còn đang cười híp híp mắt giới thiệu, nói thiết tưởng cùng khả năng của mình, Liêu Nhạn bỗng lại cảm thấy... Cái khuôn mặt tươi cười nhìn quen rồi này có chút xa lạ. Còn có chút... Làm người ta sởn gai ốc cả người. "Nhạn Nhạn ngươi làm sao vậy?" Thấy Liêu Nhạn thẳng tăm tắp nhìn chằm chặp mình, Mạnh Dương không khỏi hỏi. Liêu Nhạn đột nhiên xuýt một tiếng, ném nỏ tay trở về y như bị phỏng vậy, vuốt cánh tay hô: "Không cho cười!" Nương nó, người đọc sách chính là một bụng ý nghĩ xấu, đen thùi! Tác giả có lời muốn nói: Liêu Nhạn: Chính là cảm thấy có điểm vớ vẩn. Dương Tử: Ngại quá, người ta cũng là làm lần đầu tiên... Bạch Tinh: Tới, bắn tiền đồng đi! Dương Tử: ... Đổ lại cũng không cần thế.