Có người lấy lòng, Liêu Nhạn chẳng những không cảm thấy cao hứng, ngược lại còn bực bội lên.
Đầu như nhau, chỉ một ngàn lượng hèn mọn đã muốn mời chào, chẳng lẽ là trên mặt lão tử viết chình ình hai chữ "Rẻ rúng" sao?
Lại cái nữa, chàng ta thật sự là một người rất bắt bẻ, nhưng lại không quá yêu phân biệt thị phi thiện ác, nói chuyện làm việc toàn bằng một cỗ sức mạnh, nếu nhìn thuận mắt, dù cho là một người gánh phân, chàng ta cũng có thể cụng rượu ngôn hoan với người ta; nếu nhìn không thuận mắt, mới chả quản ngươi là Thiên Vương lão tử đâu...
Mà trước mắt, chàng ta chỉ thấy Ngọc Hồ sơn trang kia hơi bị chướng mắt.
Liêu Nhạn có một thói quen tốt, đó chính là thứ chướng mắt tốt nhất nên nhanh chóng diệt trừ.
Không diệt trừ, giữ đó ăn tết à?
Thấy Liêu Nhạn chợt trái ngược với kiểu tử khí trầm trầm vừa nãy, trong đôi mắt không ngừng chuyển động kia lập lòe ánh sáng giảo hoạt, Mạnh Dương bỗng dâng lên một chút dự cảm không quá là mỹ diệu, "Nhạn Nhạn, ngươi hẳn sẽ không..."
Liêu Nhạn hắc hắc vài tiếng, xoa xoa tay nói: "Nếu không làm chút gì đó, ấy thật lại cô phụ một phen ý tốt này."
Có thể diệt trừ tất nhiên là tốt nhất, dù cho không thể, chí ít cũng phải để bọn hắn hiểu được sự lợi hại của gia gia đây, đỡ cho ngày sau lại đến ồn ào.
Hoàng Vĩnh Thọ ước chừng còn không biết, ý nghĩa chân chính về lời đồn trên giang hồ rằng Chiết Sí Nhạn "kết duyên không dễ, kết thù mau" là vì sao...
Tóc tai Mạnh Dương đều sắp dựng thẳng lên rồi, mới muốn mở miệng ngăn cản, lại thấy Bạch Tinh vuốt cằm, ừm thật dài một tiếng, "Thật cũng không phải không được."
Mạnh Dương: "... Được, được rồi."
Trong một hàng ba người, giàu tinh thần trọng nghĩa nhất chính là Mạnh Dương, nếu Ngọc Hồ sơn trang thật sự ỷ mạnh hiếp yếu, lằm xằng làm bậy như nhà đò kia nói, như vậy thì giáo huấn một phen cũng được thôi.
Có điều vị này nói thì dễ, Ngọc Hồ sơn trang chiếm cứ bản địa nhiều nắm, chính là quái vật khổng lồ hắc bạch lưỡng đạo đều ăn, ba người họ thôi mà muốn dao động căn cơ của người ta à?
Khó!
Huống hồ phong ba hôm qua tuy là Hoàng Kiều Kiều trêu chọc trước, nhưng hôm nay Hoàng Vĩnh Thọ lập tức phái người lại đây, vừa đưa bạc lại mời khách, tư thái thả đến cực thấp, những thủ tục nên đi đều đã đi rồi, nếu bọn họ lại tiếp tục nắm vụ này không bỏ, cứ có chút có lý không buông tha người, quay đầu lại mà nói nữa, cũng là vô cớ xuất binh không chiếm lý nha.
Nghe xong lo lắng của chàng, Liêu Nhạn khịt mũi coi thường, lập tức nhéo nắm tay nói: "Quyền cứng chính là đạo lý, mặc kệ nó cái gì mà xuất binh có cớ hay không."
Nói nữa, mấy năm nay Ngọc Hồ sơn trang có từng giảng đạo lý không?
Mạnh Dương liên tục lắc đầu, "Không ổn không ổn, song quyền khó địch tứ thủ, chỗ này dù sao cũng là địa bàn của người ta, nếu thật xé rách mặt ở bên ngoài, trên giang hồ thế nào ta khó mà nói, nhưng chỗ quan phủ kia tùy tiện giăng ra cái tội danh gì đó, ngươi sợ là phải lên lệnh truy nã rồi."
Đừng để đến lúc đó hành hiệp trượng nghĩa cái bóng còn chả thấy, nhà mình đã giang hồ triều đình hai chỗ không dung trước.
Nhưng thật ra là Bạch Tinh ấy, mấy năm nay liên tiếp giao tiếp với quan phủ, lại càng hiểu quy củ bất thành văn của hai bên hơn chút, "Ngọc Hồ sơn trang không kiêng nể gì ở bản địa như thế, chẳng qua là dựa vào quan địa phương che chở thôi."
Lời nàng chỉ nói một nửa, nhưng hai người còn lại đều rõ ràng ý của lời còn chưa hết kia.
Câu cửa miệng nói, chuyện giang hồ để giang hồ xử, thường thì người giang hồ ở khu quan phủ trực thuộc đều sẽ thu liễm, cũng không chủ động gây chuyện thị phi, như thế mới có thể duy trì được cân bằng mặt ngoài. Nhưng Ngọc Hồ sơn trang hiển nhiên là rất không thỏa mãn, Hoàng Vĩnh Thọ cố hết sức làm rõ mấu chốt, nghiễm nhiên có ý tứ muốn đem thế giới ngầm của Hàng Châu lộ ra ánh sáng.
Loại cách làm này của hắn ta, thật ra là rất phạm húy, phạm kiêng kỵ của loại người giang hồ truyền thống như Bạch Tinh, cũng phạm vào kiêng kỵ của đám quan viên triều đình đứng đắn. Rốt cuộc lui tới cực chặt chẽ với người giang hồ gì đó, tuyệt không phải chuyện tốt.
Chuyện này qua nhiều năm như vậy cũng chưa bị thọc ra ngoài thì còn thôi, nếu thật có thể đến tai thiên tử, quan viên bản địa với Ngọc Hồ sơn trang tuyệt đối đều ăn không hết gói đem đi.
Đây, đây là muốn làm lớn chuyện a!
Đầu óc Mạnh Dương xoay chuyển mau, trong giây lát đã nghĩ rất xa, đáy lòng tràn đầy phấn khởi cùng kích động khó có thể ức chế.
Có lẽ sâu trong nội tâm mỗi người đều chôn giấu hạt giống muốn phá hoại, mà khi hạt giống này được giao cho ngụ ý hợp tình hợp lý rồi, hết thảy những gì tiếp đó chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền.
"Việc này còn cần hành sự cẩn thận, bàn bạc kỹ hơn." Giọng Mạnh Dương bất giác đè thấp, cả khuôn mặt đều bởi vì quá kích động mà đỏ lên.
Quan viên triều đình thường thường lấy ngũ phẩm làm giới hạn, mà tri châu vừa vặn quan cư ngũ phẩm, chính là phẩm cấp có tư cách vào cung dự tiệc, địa vị hết sức quan trọng, nếu không thể một kích tức trúng, nửa đời sau của bọn họ hoặc là bỏ mạng thiên nhai, hoặc là thân hãm nhà tù, tóm lại sẽ không có kết quả gì tốt.
Chàng rốt cuộc là đọc sách thánh hiền mà lớn, trời sinh một phần nhân tâm, nếu có cơ hội giúp bá tánh tiêu diệt tham quan cùng ác bá, tất nhiên cầu mà không được.
Chỉ là loại chuyện này rất dễ bị ngộ thương, trước mắt, hiểu biết của bọn họ với tri châu bản địa cũng chỉ giới hạn với một người chèo thuyền bèo nước gặp nhau, cũng không thể vì nói mấy câu như thế mà đã kết luận đối phương có tội...
Vơ vét chứng cứ như thế nào, lại nên trình lên triều đình thế nào, nếu đối phương có chỗ tiếp ứng khác trong triều đình thì lại nên ứng đối ra sao? Có nên kích động dân ý hay không...
Đầu óc Mạnh Dương xoay chuyển nhanh chóng, tư duy nháy mắt đã thả ra thật xa, nghiễm nhiên đã nghĩ mấy bước, mấy chục bước kế tiếp nên đi thế nào.
Chàng càng nghĩ càng khẩn trương, càng khẩn trương lại càng kích động, càng kích động lại càng hưng phấn, trên sống lưng lặng yên thấm ra một lớp mồ hôi mỏng.
Đây còn không phải là hành hiệp trượng nghĩa mình tha thiết ước mơ viết trong thoại bản sao?
Đây thật đúng là, thật là quá kích thích!
Ý tưởng của Bạch Tinh rất đơn giản thô bạo, nhưng tuyệt đối hữu hiệu:
Tra tìm tiền tham ô.
Bổng lộc của quan viên có hạn, dù triều đình có biến tướng trợ cấp các loại băng kính, than kính vân vân, cuộc sống của quan viên tầng trung cũng chẳng qua là trung đẳng thiên thượng mà thôi.
*: Tiền kính biếu của quan thấp cấp hơn.
Cuộc sống của quan viên thanh bần, hắn chưa chắc có khả năng; nhưng nếu một gã quan viên xa hoa dâm dật, đấy chắc chắn có mờ ám!
Phán đoán chiến tích của quan viên thế nào, phẩm tính ra sao là chuyện của triều đình, bọn họ không hiểu, cũng chả làm được, nhưng cân nhắc một quan viên có ăn hối lộ trái pháp luật hay không, ấy lại rất dễ dàng.
Mạnh Dương cảm thấy không có tật xấu.
Chỉ là loại chuyện này chàng làm không được, vì thế ba người lập tức đơn giản thô bạo mà phân công:
Bạch Tinh với Liêu Nhạn thân thủ tốt, liền phụ trách theo dõi, lẻn vào và tra tìm, mà Mạnh Dương trời sinh tự mang một cỗ thân hòa, liền nương danh ngắm cảnh đi vào thành đi dạo, tùy tiện tâm sự với dân chúng: Quan viên có đủ tư cách không, trong lòng dân chúng phía dưới đều có một cây cân.
*********
May mà Hoàng Vĩnh Thọ không ở hiện trường, bằng không chỉ sợ phải nghẹn khuất muốn hộc máu.
Hắn chỉ sợ là dù thế nào cũng không tưởng tượng được, mình chẳng qua là nổi lên lòng ái tài muốn mời chào, một phen hành động ngược lại là chọc họa vào thân.
Nhìn bạc bị nguyên vẹn trả về, Hoàng Vĩnh Thọ cũng không kinh ngạc bao nhiêu.
Nhân tài mà, tất có kiêu ngạo của nhân tài, bằng không nếu đều gọi thì đến, đuổi tức đi giống những kẻ tài trí bình thường kia thì còn có gì thú vị chứ?
Mà Bạch Diêu Tử với Chiết Sí Nhạn lại vốn có thanh danh kiệt ngạo khó thuần ở bên ngoài, cự tuyệt cũng là trong tình lý.
Thấy hắn ta không tức giận, tâm phúc vào truyền lời kia âm thầm nhẹ nhàng thở ra, chợt lại ấm ức thay chủ nhân nhà mình.
"Chỉ là, chỉ là mấy người kia làm bộ làm tịch quá mức, nghiễm nhiên không để Ngọc Hồ sơn trang chúng ta vào mắt."
Mấy năm nay Ngọc Hồ sơn trang như mặt trời ban trưa, đi bên ngoài ai không bán cho bọn họ 3 phần mặt mũi? Chẳng sợ trong lòng không vui, mặt mũi kiểu gì cũng phải làm.
Hai kẻ gì mà nhạn, gì mà điểu kia á, chẳng qua chỉ là tiểu tử choai choai miệng còn hôi sữa, thế mà cũng dám vô lễ như thế, thật không biết trời cao đất dày.
Lời còn chưa dứt, Hoàng Vĩnh Thọ đã lia mắt qua.
Người nọ theo bản năng run lập cập, phịch cái quỳ xuống đất, "Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân lắm miệng."
"Ngươi đúng là lắm miệng." Hoàng Vĩnh Thọ cười lạnh nói, "Ngươi là cảm thấy mình bị hạ mặt mũi đi."
Người nọ mồ hôi lạnh chảy ròng lại cũng không dám giơ tay đi lau, càng không dám biện giải thay mình, chỉ là dập đầu từng cái không ngừng.
"Cút xuống lãnh 20 bản." Hoàng Vĩnh Thọ lười nhìn hắn ta diễn trò, lại gọi một người khác tới, "Ngày mai đổi thành ngươi đi khách điếm, bạc gấp bội."
Trên đời này không có gì mà tiền mua không được, nếu có, chắc chắn là vì tiền không đủ!
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàng Vĩnh Thọ: Ta ái tài!
Liêu Nhạn: Thật gà nó phiền, làm chết hắn!
Hoàng Vĩnh Thọ: "..."