Vương Hữu Lý hừ hừ vài tiếng, nghĩ thầm anh không nói nên lời chứ gì, anh ta hiếu kỳ nói: "Em dâu muốn cậu khen cô ấy hiền lành, vậy ngày hôm nay cô ấy làm cái gì?"
Cố Thịnh đã không muốn nói về đề tài này nữa, thuận miệng nói: "Chỉ giúp tôi mặc quần áo, cài nút."
Anh không nói mình còn giúp cô giặt quần áo, giúp cô thu dọn ra trải giường, gấp chăn, còn giúp cô quét nhà sạch sẽ, cuối cùng chỉ được một thanh chocolate mình mua, những việc này cũng không thể nói... Dù sao mặt mũi đàn ông không thể vứt bỏ được.
Hô hấp của Vương Hữu Lý hơi ngưng lại, nếu không phải anh ta không đánh lại Cố Thịnh, anh ta thật muốn đánh người, cái gì gọi là "Chỉ giúp tôi mặc quần áo", đây chính là cuộc sống sau khi kết hôn mà anh ta tha thiết ước mơ.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ, người yêu của mình thì ngủ ở bên cạnh, cô ấy còn mặc quần áo, cài nút áo cho mình...
Thằng súc sinh này đi trước một bước, hưởng thụ trước anh ta, vậy mà anh vẫn còn ở đây nói ẩu nói tả, không để ý tới, thật là đang ở trong phúc mà không biết phúc!
"Ngày hôm qua hai người ngủ chung với nhau thật hả?" Làm sao xuống giường lại trở mặt không quen vậy?
Cố Thịnh cười ha ha: "Tôi lừa anh thì có gì vui?"
Vương Hữu Lý: "Cậu hiểu chuyện giữa nam nữ không vậy?" Lẽ nào chuyện gì cũng không xảy ra?
Cố Thịnh lườm một cái: "Anh muốn đánh nhau à?"
Vương Hữu Lý có muốn cũng không thể, dù sao đàn ông trong quân doanh nhiều, luôn có mấy tiết mục khai trai ngắn, cho dù Cố Thịnh là một đứa con nít cũng không thể ngốc như vậy.
Ngủ chung với nhau còn như thế, lẽ nào là phương diện đó không hài hòa?
Vương Hữu Lý dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn anh.
Mặt Cố Thịnh đen như đáy nồi: "..."
Tuy rằng ngủ chung này không phải ngủ chung với đối phương, nhưng anh cũng không thể nói gì, tuyệt đối không thể làm mất mặt đàn ông.
Vương Hữu Lý sáp lại nhỏ giọng hiếu kỳ nói: "Nếu không thì cậu nói với tôi một chút đi, tôi cũng không lừa cậu, tôi còn chưa làm với con gái——"
Cố Thịnh nghĩ thầm: Tôi cũng vậy.
Nhưng trên mặt anh lại vô cùng hào hiệp, vẻ 'rất muốn ăn đòn' mà khoát tay áo một cái: "Phụ nữ cũng chả có gì thú vị, không có gì đáng nói."
"Vợ có một người là được, cưới về để đó, tránh cho đám chị dâu kia thúc giục."
"Đàn ông, phải một lòng một dạ vì sự nghiệp, đừng mỗi ngày nhi nữ tình trường."
Dáng vẻ của anh hết sức cặn bã, khiến Vương Hữu Lý thấu hiểu những lời giáo dục của các chị dâu trong khu gia thuộc lúc nói với các cô gái: Đàn ông có vẻ ngoài bảnh bao đều không phải là thứ gì tốt.
"Chọn chồng ấy à, phải chọn người biết lạnh biết nóng."
Cũng chính là Vương Hữu Lý anh ta, hiểu rõ đại nghĩa, thiện lương săn sóc, một người có văn hóa, ấm áp và lãng mạn.
Quả nhiên đám chỉ huy dẫn dắt binh lính bọn họ đều là kẻ thô kệch, cần phải thực hiện công tác giáo dục chính trị tốt mới được. Vương Hữu Lý lắc đầu một cái: "Cậu nhìn lại cậu xem có đang nói tiếng người không? Quả nhiên là lính dưới tay đoàn trưởng Khương, cậu cứ học theo đoàn trưởng của các cậu đi."
Đoàn trưởng Khương là người hung hãn, dẫn binh tàn nhẫn, một người lợi hại, cũng là một gã ế vợ nổi tiếng. Từng có một người vợ đầu tiên ở nông thôn do theo kiểu hôn nhân sắp đặt, có người nói trong ngày tân hôn liền rời đi, kết quả tới năm thứ ba thì người vợ nhiễm bệnh không còn, anh ta cứ góa vợ như thế mãi.
Chuyện này cũng không có gì, trong bộ đội có khi có người giới thiệu đối tượng cho anh ta, chẳng qua lúc đoàn trưởng Khương còn trẻ, anh ta mới hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi đã mọc tóc bạc, còn hơi hói đầu, con gái người ta ghét bỏ anh ta, đương nhiên cũng có người do thân phận hạn chế không chê anh ta, tự bản thân đoàn trưởng Khương không ưng, căm tức bình vỡ lại rơi, dứt khoát làm một gã độc thân.
Bây giờ đoàn trưởng Khương là một người ăn no cả nhà không đói bụng, đối với chuyện thành gia lập nghiệp không mấy quan tâm, người khác ở trước mặt anh ta đắc ý khoe "vợ con ấm giường", anh ta hả, anh ta cũng khoe khoang mình ế cũng có chỗ tốt, không cần nuôi gia đình, không cần nuôi con cái, lương tiêu xài trên người mình, có rượu ngon uống, có thuốc lá ngon hút, không cần nộp lương, không cần nghe bà vợ lải nhải, vui sướng tựa như thần tiên.
Cố Thịnh là ái tướng dưới tay đoàn trưởng Khương, xem ra cũng lây nhiễm tinh túy của đám lưu manh bọn họ hơi nhiều.
Cố Thịnh nhíu mày: "Anh dám nói lời này với đoàn trưởng của chúng tôi không?"
Vương Hữu Lý: "..."
"Đoàn trưởng các cậu biết cậu kết hôn, anh ta có ý kiến gì không?"
Cố Thịnh miễn cưỡng nói: "Anh ta không có ý kiến gì." Chẳng qua sau này thiếu đi một tấm bia đỡ đạn.