Chương 39. Khởi đầu tốt đẹp 1

Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn

Tùng Thử Tuý Ngư 19-01-2024 10:33:17

Sắc trời hoàn toàn sáng rõ, ánh nắng mỏng manh chiếu rọi vào tấm biển đã phai màu của tiệm cơm quốc doanh, xung quanh còn có tiệm tạp hóa quốc doanh, hằng ngày người đến người đi, Triển Ngải Bình và Cố Thịnh ngồi cùng nhau ăn một tô mì. Ngày hôm nay, hai người bọn họ đều ăn mặc vô cùng chói lọi, một người anh tuấn cao to, một người xinh đẹp mỹ miều, hai người ngồi cùng nhau, muốn không gây chú ý cũng khó. "Hai người là một đôi à? Là quân nhân?" "Hôm nay chúng tôi kết hôn." "Hóa ra là vậy, chúc mừng chúc mừng, vậy coi như là chúng tôi mời, không thu tiền của hai người."... Hay lắm, còn ăn chùa hai tô mì. Tổ chức bí mật của bọn họ khởi đầu tốt đẹp. "Cho hai người thêm quả trứng, chúc hai người sớm sinh quý tử." Triển Ngải Bình: "..." Cố Thịnh: "..." Cái này thì không cần đâu. Bưng mì lên, Triển Ngải Bình ăn một miếng, cô ngẩng đầu nhìn Cố Thịnh ở bên cạnh, bấy giờ trời đã sáng, trước đó còn nhìn không rõ, lúc này khuôn mặt đẹp trai của anh ở dưới ánh mặt trời không có chút cản trở nào xuất hiện ở trước mặt cô, cái mũi này, mặt mày này cũng quả thật là... Trái tim Triển Ngải Bình đập chậm một nhịp, nghĩ thầm cái tên này quả thực lớn lên ra dáng lắm. Phiếu cơm của Diệp Phương Tĩnh được bảo đảm rồi. Cô bình tĩnh nghĩ như vậy. Tốc độ ăn mì của Cố Thịnh rất nhanh, hai ba ngụm đã giải quyết một tô mì to, người xuất thân từ trong bộ đội như bọn họ, ăn cơm nhanh, rửa ráy nhanh, ngủ nhanh, cái gì cũng phải yêu cầu nhanh, cấp tốc, sau khi ăn xong, anh vô cùng kinh ngạc phát hiện mì của người "anh em" này còn thừa lại hơn phân nửa. Triển Ngải Bình cầm muỗng súp uống một hớp canh, cô sống cuộc sống dưỡng già chậm rãi ung dung một quãng thời gian rất dài, ăn cơm đương nhiên phải nhai kỹ nuốt chậm, chăm sóc dạ dày, miệng nhỏ uống nước mì. Cố Thịnh lén lút cười cô, cô mới xuất ngũ bao lâu, con người cũng đã thoái hóa thành như vậy rồi. Quá tệ. Đừng nói là gả cho anh ba năm, cho dù gả cho anh sau một năm, có lẽ đến một đầu ngón tay của anh cũng không đánh lại. Cố Thịnh đắc ý hừ cười một tiếng, anh xoa nhẹ dưới mũi, trong gió ngoại trừ mùi hương trước mặt này, anh lại ngửi thấy một mùi thơm nhẹ nhàng như có như không, chính là phát ra từ trên người người 'anh em' của anh. Đó là một mùi thơm rất dịu dàng, không phải hương hoa, là một mùi hương của gỗ. Hôm nay cô ăn mặc chỉnh chu, một đôi mắt sóng sánh đầy nước, lông mi lại uốn lên, mũi nhỏ nhắn, lúc ăn mì dính nước canh làm cho màu môi đỏ hồng càng thêm sáng rõ, mê người. Ánh mắt Cố Thịnh lơ lửng, vốn không muốn khiến mình để ý đến môi cô, nhưng dù vậy —— ừ, đều do khuôn mặt của người 'anh em' này quá nhỏ, nhỏ như lòng bàn tay, trên mặt trừ miệng ra không chen nổi bộ phận khác. Triển Ngải Bình: "Anh nhìn tôi làm cái gì?" Cố Thịnh ngửi người cô một cái, hỏi: "Trên người cô thoa cái gì vậy? Trước đây chỉ ngửi thấy mùi bùn đất và mùi mồ hôi từ trên người cô, sao giờ cô ——" Triển Ngải Bình lý sự: "Anh mới là cả người toàn mùi bùn đất và mùi mồ hôi." "Này, cô dùng cái gì hả?" Triển Ngải Bình hừ lạnh một tiếng, bắt chước giọng điệu của anh lần trước, nhíu mày: "Anh quản tôi?" Cố Thịnh: "..." Cố Thịnh đẩy bờ vai cô, ghé vào bên tai cô nói: "Đồng chí, thái độ tốt một chút đi, ngày đầu tiên tổ chức chúng ta thành lập, cô đã muốn bại lộ?" Triển Ngải Bình: "..." Cô cúi đầu cụp mắt, vẻ mặt thẹn thùng dựa vào người anh, cô ngước nhìn anh, bên môi nở nụ cười, vững vàng đút một muỗng nước mì tới miệng anh: "Anh nếm thử canh này đi, ngon, tươi lắm." Uống ngụm nước bọt của tôi đi anh bạn! Mặt Cố Thịnh không hề cảm xúc, cúi đầu uống hết.