Trong căn nhà ở khu ký túc xá công nhân viên chức, nhà họ Hạ nắm giữ một căn nhà ba phòng, có hai căn nhà nhỏ khác, còn có một căn nhà trệt ở quê nhà bị quốc gia trưng dụng, hiện tại cho ký túc xá công chức thuê, mỗi tháng có thể lấy được một ít tiền thuê, vào lúc này cũng xem như là một gia đình giàu có.
Triển Ngải Bình đứng dưới lầu, không ít người nhận ra cô, biết cô là người yêu của con trai nhà họ Hạ, nghe nói cãi nhau đã hơn một tháng không tới cửa.
Lúc trước khi cãi nhau, ở ngay sân này, mẹ Hạ Minh Chương - Châu Giai Thúy bị cô làm mất hết mặt mũi, bây giờ còn không nhịn được, chờ cô tới cửa xin lỗi.
Bây giờ thấy người rồi, chẳng lẽ là tới xin lỗi?
Cũng còn chưa kết hôn, mẹ chồng nàng dâu hai người đã ầm ĩ như vậy, còn không biết ngày mai kết hôn ngày phải làm sao mà qua nổi, có điều phần lớn gia đình đều như vậy, con dâu muôn đời chịu đựng mẹ chồng, tất cả đều như thế.
Người chung quanh mừng rỡ xem trò vui.
Một bà cụ đội mũ bông ôm cháu trai tắm nắng. Mặt trời vào mùa đông rất hiếm có, cháu trai ở trong lòng bà ta a a a a a a , bà ta cũng lặp lại theo: "Ai u cháu trai của bà, nha nha, ngoan, nhìn bà nội."
Trong lòng trong mắt bà ta đều là cháu của mình, xoay người vừa ngẩng đầu nhìn thấy Triển Ngải Bình, hai mắt vì tuổi già sức yếu thoáng chốc lại lộ ra ánh mắt xem việc vui, cô gái này cũng rất lợi hại, vừa cay độc vừa háo thắng: "Người yêu thầy Hạ, cháu tới rồi? Không sao chứ, chuyện này có gì đâu mà cãi nhau..."
"Phụ nữ đều như thế, cháu còn có thầy Hạ hướng về cháu đã không tệ rồi, cháu mềm mỏng với bà già họ Châu đó, chờ hai ngày nữa bọn bác hòa thuận vui vẻ ăn bánh kẹo cưới của nhà cháu."
"Sau đó hai người lại sinh một thằng nhóc mập mạp, cháu xem, giống như đứa nhỏ trong lòng bà vậy... Con trai bà đi sớm, may là còn để lại cháu trai cho bà."
"Đây là ông trời ban ân, có phải không, Tiểu Thiên Tứ."
Nào có ân trời ban cái gì, đứa nhỏ này là con của Hạ Minh Chương cùng với quả phụ ấy, thành đứa nhỏ của chồng cô ta, bà cụ này còn chẳng hay biết gì, sau này lại bị tức đến chết tươi.
Đứa cháu trai mà mình thương không phải là máu mủ ruột thịt của con trai mình, mà là kết quả gian díu của con dâu quyến rũ, là kết quả vụng trộm của cô ta và người khác!
"Bà, nhìn kỹ đứa nhỏ này, vẻ ngoài thật giống Hạ Minh Chương khi còn bé, gần như có thể nói là giống như đúc, trước đây cháu ở nhà họ Hạ từng thấy ảnh khi còn bé của Hạ Minh Chương đó." Triển Ngải Bình cũng không nói rõ, cứ như vậy ám chỉ hai câu.
Đứa nhỏ này quả thực giống Hạ Minh Chương.
Nụ cười trên mặt bà cụ cứng đờ: "Thật sao?"
Trong lòng bà ta có hơi khó chịu, khóe miệng giật giật, không chỉ có Triển Ngải Bình nói như vậy, bà ta cũng từng nghe những lời đàm tiếu khác, đều lén lút nghị luận cháu trai bà ta khá giống thầy Hạ.
"Quan hệ của con dâu nhà bà với Hạ Minh Chương cũng không tệ, lần trước còn nhìn thấy hai người bọn họ cười cười nói nói, đứa nhỏ này lớn lên giống Hạ Minh Chương cũng thật là duyên phận, cái tên này hình như là anh ta đặt cho cháu, tên là Thiên Tứ đúng không? Thiên Tứ ——" Triển Ngải Bình không nhịn được nở nụ cười trào phúng, người này thật đúng là không biết xấu hổ.
Tuy rằng Triển Ngải Bình vẫn không nói rõ cái gì nhưng bà cụ có thể nhìn thấy nụ cười ấy trên mặt cô, nỗi bất an trong lòng giống như miệng cống bị mở ra, nước lũ dâng trào, tất cả lo âu và hoài nghi trong quá khứ đều tuôn ra.
"Bà cụ, bình thường bà phải kiểm tra bên trong bên ngoài nhà một đợt, có mấy người làm việc trái với lương tâm nhiều rồi đều sẽ để lại sơ sót." Triển Ngải Bình cũng không nói thẳng sự thật cho bà ta, dù sao nếu là người bình thường cứ trực tiếp nói cho họ biết chân tướng, họ có lẽ cũng không tin, càng sẽ liều mạng phản bác, thậm chí có khi còn hận bạn, trách bạn bịa đặt bêu riếu nhà họ.
Mà khi trong lòng bà ta đã có hạt giống hoài nghi, bản thân dựa theo manh mối tìm ra sự thật, bà ta lại sẽ tin tưởng không nghi ngờ, đến lúc đó bà ta nhớ lại, người khác cũng đã biết, mà bà ta lại chẳng hay biết gì thì càng sẽ phẫn nộ đến cực điểm. Khi đó người bà ta hận đương nhiên là —— gian phu kia.
Ngờ vực trong lòng bà cụ càng sâu: "Cháu, cô Triển, hôm nay cháu tới làm cái gì?"
"Ồ, cháu đến nói rõ ràng với nhà họ Hạ, loại đàn ông heo chó không bằng, cháu mới không lấy làm chồng, bảo nhà bọn họ đừng ở bên ngoài phá hoại thanh danh của cháu, lôi kéo cháu với anh ta."
Dứt lời, Triển Ngải Bình khẽ mỉm cười: "Cháu có đối tượng kết hôn mới rồi, nếu bà muốn đến uống chén rượu thì cứ đến chúc mừng như thường."
"Cái, cái, cái gì?? Đối tượng mới? Nhanh như vậy?"
"Vâng, con trai nhà thủ trưởng của mẹ cháu, tên Cố Thịnh, từ nhỏ cháu với anh ta cùng nhau lớn lên, người hai nhà đều biết gốc biết rễ, anh ấy vẫn luôn si tình không quên cháu, nghe nói bên cháu ầm ĩ không vui, lập tức từ hôn, cầu hôn cháu ngay, anh ấy... Anh ấy là người tốt, cháu đồng ý với anh ấy rồi."