"... Anh năm."
Nụ cười trên mặt Cố Thịnh sâu hơn, "Gọi lớn lên chút."
"Anh năm, anh năm Cố."
"Bình Bình ngoan, anh năm thương em, từ nhỏ anh năm Cố đã thích em." Bây giờ Cố Thịnh hết sức sung sướng, trước đây anh ép Triển Ngải Bình gọi anh một tiếng anh thế nào cũng vô dụng, cái tên này xương cốt cứng ngắc, không chịu gọi.
Giờ lại ngoan ngoãn kêu.
Một khi tâm nguyện được thực hiện, có thể nào không vui, Cố Thịnh huýt sáo.
Trong lòng Triển Ngải Bình muốn chửi má nó, lúc trước lão Cố cũng không thể thành công khiến cô gọi anh, để anh thực hiện được trò đùa này rồi.
Cố Thịnh vỗ vai cô, nháy mắt: "Là anh em tốt, gọi anh cũng không sai, anh bảo vệ em."
Triển Ngải Bình: "Anh sẽ hối hận."
Đồ chó này từ nhỏ đến lớn không có bản lĩnh khác, kích thích dục vọng thắng thua của cô là giỏi.
Chờ khi hai mẹ con Chu Kiều Dung và Triển Ngải Giai tới, nhìn thấy hai người Cố Thịnh đang thân mật chụp ảnh. Hai người bọn họ đứng đối diện nhau, Cố Thịnh nhìn Triển Ngải Bình, trong con mắt hoa đào là tình ý ngọt chết người, Triển Ngải Bình lại cười e thẹn, trên gương mặt ửng đỏ.
Hai người thỉnh thoảng cúi đầu thân mật nói hai câu, quả nhiên là một đôi cô dâu chú rể có tình cảm tốt.
Triển Ngải Giai vừa thấy hình ảnh ấy, sợi dây cung trong đầu trong nháy mắt đứt mất.
Đó là Cố Thịnh, đó đúng là Cố Thịnh, đó là Cố Thịnh thật một trăm phần trăm!! Anh thật sự muốn kết hôn với Triển Ngải Bình, anh... Thật sự thích chị ta?
Chu Kiều Dung nhìn thấy hai người họ, trái tim lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống, trong đôi mắt nhiễm mấy phần ý cười.
Bà ta là mẹ kế của Triển Ngải Bình, một lòng hướng về con mình, nhưng bà ta biết, không tốt đắc tội với nhà họ Cố.
Triển Ngải Bình nói muốn kết hôn với Cố Thịnh, bà ta không dám hỏi nhiều, đến ngay cả Triển Bác cũng không dám hỏi nhiều, nhà họ Triển và nhà họ Cố kết thông gia là nhà họ Triển bọn họ trèo cao.
Biết con gái lớn của mình có thể kết thân với nhà họ Cố, Hạ Minh Chương gì đó đều bị Triển Bác không biết bỏ ở xó nào.
"Theo nó đi, tôi không hỏi, cũng không quản, miễn đừng làm rối việc này, dù cho nó dùng cách gì có thể khiến Cố Thịnh cưới nó thì đó là năng lực của nó rồi."
Chu Kiều Dung cũng không muốn quấy tung hôn sự này, nếu thật sự có thể kết thông gia với nhà họ Cố, có một đứa con rể như Cố Thịnh, bà ta cũng nở mày nở mặt, khi ra cửa bà ta còn nghiêm khắc cảnh cáo Triển Ngải Giai.
"Nếu như con phá lễ kết hôn của chị con, cha con chắn chắn sẽ đuổi con ra khỏi nhà." Chu Kiều Dung nhìn ra, nếu hai mẹ con bọn họ dám phá buổi kết hôn của nhà họ Triển và nhà họ Cố, Triển Bác là một kẻ điên, đâu chỉ đuổi Triển Ngải Giai ra khỏi nhà, đến bà ta cũng đuổi đi.
Chu Kiều Dung nhìn thấy hai người Triển Ngải Bình, không biết mở miệng làm sao, vẫn là Triển Ngải Bình giới thiệu trước: "Đây là dì Chu, còn có em kế của em, Triển Ngải Giai."
"Đây là Cố Thịnh, là chồng tương lai của tôi."
Bắt chuyện xong, khuôn mặt Triển Ngải Giai vẫn không thể tin tưởng, sao có thể có chuyện đó? Hai người Cố Thịnh và Triển Ngải Bình làm sao có khả năng sẽ ở chung với nhau hài hòa, cô ta trợn to hai mắt: "Cố Thịnh, sao anh có thể cưới chị em, hai người không phải ——"
Chu Kiều Dung hãi hùng khiếp vía, bà ta trừng Triển Ngải Giai, ra hiệu cô ta im miệng.
Cố Thịnh lại cười ôm chặt vai Triển Ngải Bình: "Tôi thích Bình Bình, có thể có cơ hội cưới cô ấy là may mắn của tôi."
Triển Ngải Bình tựa ở trên người Cố Thịnh, nghe nhịp tim đập của anh, chỉ cảm thấy vô cùng an tâm, cô trào phúng lại khiêu khích liếc mắt nhìn Triển Ngải Giai.
Tuy rằng giữa cô và Cố Thịnh từng nội chiến nội đấu vô số, nhưng nếu có "địch ngoài", Cố Thịnh tuyệt đối là người bảo vệ cô nhất.