Triển Ngải Giai đảo con ngươi một vòng: "Chị Bình Bình, chị cũng không biết đấy thôi, kiểu vải ở Thượng Hải nhiều lắm, chỗ chúng ta không có, bên Thượng Hải đều có, ánh mắt mẹ em tốt, nhìn trúng mấy thứ tốt cho chị, phải mấy đồng tiền một mét lận, mẹ nói nhất định phải mua thứ tốt cho chị, không thể để chị chịu thiệt thòi."
Sau khi nói xong, hai mẹ con Chu Kiều Dung chờ Triển Ngải Bình tỏ thái độ.
Trước đây Triển Ngải Bình học trường quân đội, mỗi tháng đều có trợ cấp, sau khi tốt nghiệp lương và trợ cấp đều tăng, thế nhưng tác phong cô già dặn, sinh hoạt đơn giản, không giống những cô gái khác muốn mua giày mới, dây buộc tóc, quần áo mới, một tủ quân trang cũ mới đều mặc không hết, cô cũng không kiêng ăn, bình thường ăn ở nhà, qua nhiều năm như thế, Triển Ngải Bình tích góp không ít tiền và phiếu lương thực, phiếu vải.
Bởi vì bình thường cô không cần những thứ này, thế nên vô cùng hào phóng ở phương diện tiền bạc và phiếu.
Ngày hôm trước Triển Ngải Giai nhìn thấy cô thu những phiếu vải đó, lập tức nổi lên tâm tư, muốn lấy những tấm phiếu đó để may quần áo mới cho người trong nhà.
Triển Ngải Bình gật đầu: "Hai người xem rồi mua."
Nói xong muốn đi thu dọn đồ đạc.
Hai mẹ con Chu Kiều Dung sửng sốt, lẽ nào Triển Ngải Bình không nghe hiểu ám chỉ của bọn họ? Tại sao không nói một câu: "Nếu như thiếu tiền và phiếu thì cứ lấy chỗ con."
Chu Kiều Dung đưa ánh mắt cho con gái, Triển Ngải Giai gật đầu, cô ta mở miệng: "Chị, lúc trước Minh Chiêu xuống nông thôn, trong nhà may vài bộ quần áo mới cho em ấy để em ấy mang —— Chị! Chị làm gì vậy, sao chị lật chăn của em."
Tiếng nói của Triển Ngải Giai càng ngày càng lo lắng.
Triển Ngải Bình mặc kệ cô ta, gian nhà này rất nhỏ, chừng mười mét vuông, hai ba bước đã đi hết, cô mở tủ lướt qua vài lần, dĩ nhiên rõ ràng sáng tỏ.
Nhà nhỏ, chỗ có thể giấu đồ không nhiều.
Triển Ngải Bình lôi kéo đệm chăn gối đầu mấy cái, lách cách bang bang mấy món đồ rơi ra ngoài, có kem dưỡng da, gương, lược, vòng bạc của cô... Còn có ba bức ảnh khác.
Cô cầm lấy vòng bạc, đó là của mẹ để lại cho cô, là vàng mạ bạc, trên thực tế là vòng vàng, bên ngoài mạ một lớp bạc để che giấu.
Những món vụn vặt khác không nhắc tới, đời trước Triển Ngải Bình phát hiện không thấy chiếc vòng tay bạc ấy, Triển Ngải Giai lại lặng lẽ trả đồ về, lúc đó Triển Ngải Bình nghĩ dù sao cũng là người một nhà, cô và người nhà họ Triển không thân, cũng không muốn cãi vã với cha Triển, càng không muốn ầm ĩ khó coi ở trước mặt người nhà họ Hạ nên cô cũng không nổi giận.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve vòng tay, ánh mắt dừng lại ở ba tấm hình.
Ba tấm ảnh này là ảnh chụp chung của cô và Cố Thịnh, bên trên có cô 17 tuổi, có Cố Thịnh 19 tuổi.
Hai người bọn họ đều nhảy cấp, để cho tiện học hành, tuổi tác cố ý viết lớn hơn hai ba tuổi là chuyện bình thường ở thời đại này.
Vậy cũng sẽ là oan gia ngõ hẹp, hai người bọn họ cùng lớn lên ở một đại viện, từ nhỏ không hợp nhau, lại cùng tham gia quân đội. Càng trùng hợp là, lúc Triển Ngải Bình 17 tuổi là đại biểu kiệt xuất được chọn tham gia thi đấu quân sự tổng hợp, đồng đội của cô đúng lúc là Cố Thịnh, cũng không biết nghiệt duyên như thế nào.
Hai người bọn họ cắn xé nhau nghiêm trọng, hết sức bất mãn đối với việc phân phối, chuyện này đến tai cấp trên thì ăn một trận mắng: "Trên chiến trường sẽ để các cô cậu chọn đồng đội sao?", "Các cô cậu là chiến hữu, là đồng chí, là đồng đội để các cô câu giao phó sau lưng, giao phó tính mạng!", "Hai ngươi bây giờ là châu chấu trên cùng một dây thừng, nhanh chóng chút cho tôi."
Hai người đồng thời bị phạt, nhận bố trí, thế nhưng không ai phục ai, mà hai người bọn họ đều trẻ tuổi nóng tính, cũng tranh cường háo thắng, chỉ có thể bóp mũi lại hợp tác với đối phương, ở trong đội hai người bọn họ đều nội chiến vô số lần, chỉ muốn bóp chết đối phương, nhưng bọn họ ầm ĩ thì ầm ĩ, càng phiền phức càng kìm nén, ngớ ra là phải hạ thấp đối phương.
Sau đó ——
Hai người bọn họ cầm hạng nhất môn tổng hợp.