Triển Minh Chiêu chết rồi, thanh niên trí thức "bạn cùng cảnh ngộ" của cậu chuyển giao di vật cho cô, Triển Ngải Bình từng đọc nhật ký của em trai, mới sáng tỏ những quá khứ kia. Cô vừa tức giận lại áy náy, về nhà họ Triển ầm ĩ một hồi, dạy dỗ đôi mẹ con kia một trận ra trò... Thế nhưng chuyện này cứ trôi qua, người chết không thể sống lại, tình cảm thiếu hụt lúc trước cũng không thể bù đắp lại.
Triển Ngải Bình vừa tự trách lại ảo não, cô không phải người chị tốt, cẩu thả, tính cách mạnh mẽ, cô quý trọng tình động đội, nhưng lại thờ ơ với tình thân, thiếu đi sự quan tâm rất lớn với em trai ruột, mới có thể tạo thành hiểu lầm và tiếc nuối như thế.
May mà đời này, em trai Triển Minh Chiêu còn sống, trong mắt Triển Ngải Bình lóe ra một vệt dịu dàng, chờ lúc nhìn thấy Triển Ngải Giai, vẻ dịu dàng đó cũng trở nên lạnh lẽo.
"Chị Bình Bình, chị ngồi xuống uống nước đi, hôm nay mẹ em mệt mỏi cả ngày, tranh thủ may áo bông mới cho chị, chị nhìn thử xem, tay còn bị kim đâm mấy cái, vừa nãy suýt chút nữa té ngã, mắt nhìn tới hoa." Triển Ngải Giai mặc một bộ áo bông thời thượng của trung tâm mua sắm Thượng Hải, chiếc áo này còn là Triển Ngải Bình mua cho cô ta, dáng dấp của cô ta thanh tú, hai bím tóc bánh quai chèo lúc trước giờ đã cắt đi, biến thành cô gái tóc ngắn thịnh hành trong thành phố, tóc vừa đến ngang cằm, khuôn mặt trang điểm, tóc rối vén đến sau tai phải.
Trên mặt cô ta thoa kem dưỡng da, chỉ là không thoa đều, còn để lại vài vệt kem màu trắng ở trên mặt.
Triển Ngải Giai dùng kem dưỡng da của Triển Ngải Bình, cô ta cũng không đau lòng, mỗi ngày giống như không cần tốn tiền nên bôi thoải mái lên trên mặt mình.
Đây là kem dưỡng da sản xuất ở Thượng Hải, là một đồng đội của Triển Ngải Bình đi làm ở nhà xưởng kem dưỡng tặng cho cô, tặng khá nhiều, Triển Ngải Bình đặt ở trong nhà, lúc nhớ tới thì bôi một chút.
Lúc Triển Ngải Giai đến nhà cô, phát hiện trong ngăn kéo của cô có nhiều kem dưỡng da như vậy, còn là công nhân nhà xưởng người ta tặng, dứt khoát cho rằng là thứ tốt, nhất định là hàng tốt nhất trong nhà xưởng của người ta, có thể làm cho da dẻ trở nên mềm mại trắng loáng, hận không thể mỗi ngày bôi lên mặt mấy lần.
Da dẻ Triển Ngải Giai thiên về đen, lúc Triển Ngải Bình phơi nắng nhiều nhất ở trong bộ đội cũng trắng hơn cô ta không ít.
Da Triển Ngải Bình trắng nhanh hơn, lại trẻ tuổi, sau khi chuyển thành nhân viên làm công tác giảng dạy thì không còn phơi dưới ánh nắng mặt trời nữa, còn thường xuyên rèn luyện chảy mồ hôi, màu da càng ngày càng trắng, hiện tại da thịt trên mặt cô giống như màu của kem dưỡng da, trên hai má càng lộ ra màu phấn hồng khỏe mạnh.
Khí sắc của cô tốt hơn những cô gái bình thường, mặc dù mặc quần áo xám xịt cũng vẫn chói lọi.
Triển Ngải Giai nhanh chóng đảo qua mặt Triển Ngải Bình, mỉm cười sau đó liếc nhìn cô, bất giác ánh mắt rơi trên tay cô.
"A! Chị Bình Bình, sao tay chị chảy máu vậy?" Ánh mắt Triển Ngải Giai sáng lên.
Triển Ngải Bình nhíu mày nói: "Có thể là tổn thương trong lúc luyện tập."
"Em lấy thuốc cho chị." Triển Ngải Giai đè nén hưng phấn đi tìm thuốc, mở hòm kiếm thuốc và tăm bông, vẻ mặt chờ mong nhìn tay Triển Ngải Bình.
Cô ta có một cảm giác nóng bỏng kỳ dị đối với "hai tay" của Triển Ngải Bình.
Bởi vì dưới cái nhìn của cô ta, chị kế Triển Ngải Bình có khuôn mặt "kiều diễm như hoa", vóc dáng cao gầy "yêu kiều thướt tha", nhưng hai tay Triển Ngải Bình lại "vô cùng xấu xí", không phải dài nhỏ non mềm của phụ nữ, ngón tay của cô mặc dù dài nhưng cũng rất thô to, bàn tay và lòng bàn tay trải rộng đủ loại vết mài xù xì cùng với vết thương lớn nhỏ lưu lại, sờ vào vô cùng thô ráp.
Bàn tay này như là một đôi tay của người đàn ông.
"Không cần." Triển Ngải Bình cầm lấy đồ trong tay cô ta, bôi thuốc cho mình một cách qua loa.
"Chị, chị xem thử ——" Triển Ngải Giai cố ý vươn tay phải mình ra, nắm lấy một bàn tay của Triển Ngải Bình, hình thành sự chênh lệch rõ ràng với tay của cô.
Tay phải của Triển Ngải Giai mềm mại, cô ta ở nhà cũng không làm việc, không muốn chà đạp đôi tay mình, dưỡng tay đến tinh tế mềm non, tuy rằng không trắng nhưng từng ngón dài nhỏ mềm mại.
"Chị, chị cũng dùng kem dưỡng da bôi tay chị đi, phụ nữ phải dưỡng tay thật trắng mịn, nếu không sao thầy Hạ thích chị được?" Nhịp tim của Triển Ngải Giai tăng lên, ý cười nơi khóe mắt không che giấu được, cô ta đắc chí vì mình có thể thắng được hai tay của Triển Ngải Bình.