Chương 48. Hiền lành 2

Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn

Tùng Thử Tuý Ngư 19-01-2024 10:33:16

Cố Thịnh cũng đi tắm rửa như đi chiến đấu, thân thể anh cứng ngắc, tắm nước lạnh, đổi lại bộ quân trang cỡ lớn mà Triển Ngải Bình vứt cho anh, là quân trang cũ của Triển Ngải Bình, cô mặc thì to, nhưng ở trên người Cố Thịnh thì nhỏ, một cái quần vốn rộng rãi, mặc ở trên người anh căng chặt, bắp thịt đều lộ ra. Triển Ngải Bình nhìn anh cười ngặt nghẻo, cảm thấy mình thật sự dẫn một người vợ mới về, vợ còn mặc quần áo của cô. Cố Thịnh đen mặt đến rối tinh rối mù. Anh không nhịn nổi, cầm thau giặt quần áo, dự định nhanh chóng phơi khô quần áo của mình rồi thay ra. Triển Ngải Bình ném quần áo đã thay ra của mình cho anh, "Người anh em giặt giúp tôi luôn, tóc tôi còn chưa khô, bên ngoài lạnh lắm." Nói rồi cô lập tức chạy về sưởi ấm. Cố Thịnh mở vòi sen giặt quần áo, càng giặt càng cảm thấy không đúng: "..." Không phải nói việc nhà đều là cô làm à? Tại sao lại là mình giặt quần áo?... Cô nói tóc cô còn chưa khô. Cố Thịnh giặt xong quần áo, tóc của Triển Ngải Bình vẫn chưa khô, cô cầm khăn lông trắng lau từ từ, cô còn thoa dầu dưỡng tóc, trong không khí có một mùi thơm của hoa quế. Cố Thịnh xoa nhẹ dưới mũi, giũ quần áo đã vắt khô ra, ở bên cạnh hong khô, nói: "Vẫn nên cắt cho bớt việc." "Sau này đừng để tóc dài nữa." Triển Ngải Nình gẩy lửa than, không phản ứng anh, rõ ràng đồ chó này thích dáng vẻ để tóc dài của cô. Làm một "lão trung y" thứ thiệt, trước đây Triển Ngải Bình nuôi tóc rất đẹp, thường xuyên xoa bóp huyệt vị, chú trọng bảo dưỡng, trước giờ không mọc ra mấy sợi tóc bạc, một đầu tóc đen đến già. Người nào đó nói cô là lão yêu tinh, giựt dây bảo cô đi nhuộm trắng, nói đồng nhan hạc phát càng phù hợp hình tượng "lão trung y" hơn. "Em nhìn Tiểu Chu trong bệnh viện xem, người ta mới chừng bốn mươi tuổi, tóc đã bạc hết, mấy năm trước còn nhuộm tóc, giờ không nhuộm nữa, để đầu bạc trắng ngồi khám bệnh, đã sắp thành hình tượng bên ngoài của bệnh viện bọn họ, bệnh nhân vừa thấy lão ta đều cảm thấy lão ta có y thuật cao siêu." "Lão yêu tinh như em, người ta vừa thấy em, đã cảm thấy em là đồ lang băm." "Lang băm gì chứ, anh không thể cảm thấy em là nữ trung y tao nhã xinh đẹp hả?" "Còn tao nhã xinh đẹp, chịu già đi em ơi, em cũng chỉ có thể hấp dẫn mấy lão già thối tha." - Lão giấm tinh. Triển Ngải Bình ném màn thầu đã hấp nóng về phía Cố Thịnh, Cố Thịnh bắt được một cách chuẩn xác, hai người ngồi cùng một chỗ ăn bánh màn thầu và đồ ăn thừa, là xách về từ khách sạn ngày hôm qua, có thể ăn chừng mấy ngày. Cố Thịnh ăn vài miếng, cuối cùng không nhịn được, cầm lấy một cái áo khoác khoác lên trên vai Triển Ngải Bình, bảo cô mặc vào. Lúc này Triển Ngải Bình đang mặc một bộ áo lông có cổ, áo lông vô cùng đoan trang, phác họa dáng người lung linh gợi cảm của cô, đặc biệt là lúc cúi người ăn cơm. Triển Ngải Bình không có gì để nói: "..." Cô ôm áo khoác ở trước ngực, tiếp tục ăn. Cố Thịnh: "Sao không chú ý gì hết vậy, cô có gả đi chưa thế?" Triển Ngải Bình: "Anh em tốt, không phải gả cho anh sao?" Cố Thịnh: "..:" Trong nồi còn nấu cháo, Triển Ngải Bình chậm rãi gặm bánh màn thầu, nhai kỹ nuốt chậm, dự định ăn xong cháo dưỡng sinh lại làm tiếp, Cố Thịnh đã ăn xong từ lâu, anh đứng lên uốn éo cái cổ, quay đầu nhìn thấy một bãi chiến trường. Đêm qua những cuốn sách kia rơi rớt khắp, anh cau mày, đi tới nhặt lên một hai cuốn, có 《Thần Nông Bản Thảo Kinh 》《Hoàng Đế Nội Kinh 》《Phương thuốc của gia đình Hán 》《 Sách giáo khoa châm cứu nóng 》vân vân... Cố Thịnh nhặt tất cả lên, đặt trên giá sách, lại kéo ra giường của cô lại, chăn gấp thành miếng đậu hủ chỉnh tề. Nhà của Triển Ngải Bình vô cùng đơn giản, không có trang trí đồ gia dụng gì, chỉ cần lấy thêm cây chổi lông gà quét sơ là được rồi. Cố Thịnh thuận tay nắm chổi lông gà quét giá sách. Triển Ngải Bình bưng cháo nóng thổi một hơi, cái miệng nhỏ nếm từng ngụm. Cố Thịnh đứng chống nạnh, cảm giác không đúng. Anh quay đầu nhìn Triển Ngải Bình chăm chú: ". . . . . . ?" Triển Ngải Bình cười với anh. Cố Thịnh: "... Nên nhớ sau này việc nhà cô làm." Triển Ngải Bình gật đầu: "Tôi làm." Còn muốn làm lúc nào, muốn làm thế nào, do cô quyết định. Người ta dọn dẹp nhà giúp cô, quả thực thật không tiện, Triển Ngải Bình giũ quần áo giúp anh, gân giọng lên nói: "Cố Thịnh, tôi hơ khô quần áo giúp anh rồi." Cố Thịnh nghiến răng: "..." Cần chút mặt mũi đi. Rõ ràng quần áo là anh giặt, cũng là anh đốt lửa hơ khô. Triển Ngải Bình ân cần mặc quần áo cho anh, cài từng nút từng nút, cô vừa làm, ngoài miệng còn nói: "Trước đây tôi đã muốn làm một người vợ hiền lành." "Thật mà, tôi toàn tâm toàn ý muốn làm một người vợ hiền." Cố Thịnh trực tiếp lườm cô một cái. Tin cô mới lạ. "Anh có từng nghe qua giáo dục khích lệ hay không? Sau này anh khen tôi hiền ở trước mặt người ngoài nhiều một chút, tôi nghe thấy được cổ vũ, tôi lại càng lúc càng hiền." Cố Thịnh lành lạnh nói: "Tôi chỉ nghe nói tới giáo dục đòn roi." Con người anh thuận theo bản tâm, không thể che giấu lương tâm mà khen ngợi ai được. Triển Ngải Bình: "... Người anh em, anh muốn đánh nhau à?" "Sau này đừng gọi anh em nữa, cô đã gả cho tôi, lại gọi anh em là sao, để người ta nghe thấy rất khó giải thích." "Anh cứ nói là thích gọi vậy, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chính là anh em tốt." Cố Thịnh thay xong quần áo, anh cũng không ở lại lâu. Triển Ngải Bình đưa anh xuống lầu, còn lấy một thanh chocolate cho anh, bảo anh ăn trên đường. Cố Thịnh cầm lấy thanh chocolate mình mua, mặt không hề cảm xúc trở về. Vương Hữu Lý vừa thấy anh thì cực kỳ kinh ngạc: "Anh về nhanh vậy?" Ngày hôm qua không phải là đêm động phòng hoa chúc sao?