Cô rất ít khi được người ta đối xử dịu dàng, lúc còn nhỏ mới có thể coi chất độc là mật đường.
Cô không có mạnh mẽ như biểu hiện, nội tâm rất mềm yếu, khát vọng được người ta yêu thương, được người ta bảo vệ.
—— Thực sự là hỏng bét.
Cả đời người, vừa dài lâu vừa ngắn ngủi, dù cho gặp phải bao nhiêu người thì cũng chỉ là một cuộc hành trình đơn độc chỉ thuộc về mình.
Mẹ cô nói đúng, con người không thể mềm yếu, ở trên đời này chỉ có dựa vào bản thân, cũng chỉ có thể dựa vào bản thân. Cô không cần được người ta yêu thương, cũng không cần được người khác bảo vệ.
Hoàn cảnh trong bệnh viện vô cùng yên tĩnh, có hai con chim không biết tên rơi từ trên cột điện xuống. Bầu trời u ám, bắt đầu nổi gió, gió lạnh cuốn lấy trời đất thay đổi, màu trắng như tuyết tượng trưng cho bệnh viện đã biến thành màu xám ảm đạm.
Triển Ngải Bình một thân một mình đứng một lúc, cô xoay người thì nhìn thấy ở khúc quanh có một người đang đứng. Người kia đứng ở dưới cửa sổ lầu một, khoác một cái áo bành tô quân đội, quần áo trên người anh rất mới, màu xanh lục ở trong ngày đông âm u lại vô cùng rực rỡ, như là một bức tranh sơn dầu nổi bật.
Xương lông mày anh nhô ra, hốc mắt rất sâu, mày kiếm trương dương, xương mũi thẳng tắp khiến ngũ quan anh thâm thúy lập thể. Dù cho bây giờ ánh sáng cũng không sáng sủa nhưng đường nét tuấn tú vẫn cứ đoạt lấy ánh mắt người nhìn.
Sương khói bay lên, ngón tay anh cầm một điếu thuốc, người đàn ông chậm rãi cụp mắt, lại là một làn khói phả ra trong gió rét.
Trái tim Triển Ngải Bình đột nhiên ngưng lại, cô không nghĩ tới sẽ nhìn thấy anh vào lúc này, hết thảy đều tới quá đột ngột, không cho cô bất kỳ thời gian phản ứng nào.
Người đàn ông trẻ tuổi trước mắt này là đối thủ một mất một còn từ nhỏ đã không đội trời chung của cô, rồi lại là người bạn già cùng giường cùng gối mười năm với cô.
Triển Ngải Bình nhanh chân đi tới phía anh. Cô đi rất nhanh, bên cạnh tốc độ gió tăng nhanh, bên tai cô nghe thấy tiếng gió kêu vù vù.
Thuận lợi nắm lấy điếu thuốc trong tay anh, thủ pháp thành thạo bóp tắt, Triển Ngải Bình nói: "Bệnh viện cấm hút thuốc."
Cố Thịnh: "... Cô quản tôi?"
"Gãy tay còn không chăm cho tốt, sau này có khổ tự anh chịu." Ánh mắt Triển Ngải Bình dừng lại trên tay trái còn đeo băng của anh, khẽ nhíu mày. Lần này Cố Thịnh nhận huân chương hạng hai, tay trái bị thương nặng, còn để lại di chứng, tuy rằng hoạt động không bị ảnh hưởng, thế nhưng vừa đến ngày mưa lạnh giá sẽ vô cùng đau đớn.
Cô ngước mắt, phát hiện Cố Thịnh đang trợn to hai mắt nhìn cô, hoặc là nói là trừng mắt nhìn điếu thuốc bị bóp tắt trong tay cô.
Tuy rằng thời đại xa xưa, thế nhưng Triển Ngải Bình nhớ mang máng, thuốc lá này hình như rất đắt tiền, là hàng hiếm.
Triển Ngải Bình: "..."
Triển Ngải Bình nghĩ thầm, tôi muốn nhúng tay với anh, đã quản anh mười năm, ai chữa bệnh và chăm sóc cho anh cũng không quản thúc được anh, chỉ có cô ở bên sai khiến được anh thôi.
Nói đến cái tên hút thuốc, uống rượu, thích ăn thịt này, là lão già thối tha bướng bỉnh, toàn thói hư tật xấu, vậy mà không ung thư phổi, ung thư dạ dày, ung thư gan, ung thư ruột, ung thư tuyến tụy, nhảy nhót tưng bừng đến 70 tuổi, thân thể càng sống càng cường tráng...
Chỉ có thể nói gen của anh tốt.
Tuy rằng bây giờ Cố Thịnh mới 25 tuổi, học trường quân đội cũng tính theo tuổi quân, gom lại cũng mười năm rồi, là lính già, hút thuốc uống rượu cái gì anh cũng không từ.
"Muốn?" Triển Ngải Bình cầm nửa điếu thuốc trên tay quơ quơ, một giây sau, cô thuận tay vứt đi, vừa vặn rơi vào thùng rác bên cạnh, cô lạnh nhạt nói: "Không còn nữa rồi."
Cố Thịnh: "Người anh em, cô muốn đánh nhau à?"
Triển Ngải Bình không có gì để nói: "... Ai muốn xưng anh em với anh?"