Chương 37: Lựa chọn đạo sư

Vu Giới Thuật Sĩ

Văn Sao Công 22-07-2024 14:32:36

"Học viện Hắc Cốt Lâm đúng là có chút thú vị, lại xây dựng học viện thiết trong mộ địa!" Lôi Lâm lắc đầu, nhưng lập tức lại cảm thấy trên người rất thoải mái, giống như lỗ chân lông toàn thân đều tại mở ra, hô hấp không khí nơi này. "Chip! Đây là tình huống gì?" "Keng! Thành lập nhiệm vụ! Thu thập hoàn cảnh mẫu, tiến hành phân tích!" "Trong cảnh vật chung quanh có một loại năng lượng hạt tử, cộng minh rất nhỏ cùng lực lượng tinh thần của chủ thể, suy đoán là phụ hạt năng lượng hệ Bóng ma!" Chip phản hồi. "Thì ra là thế! Trong hoàn cảnh có phụ năng lượng tăng nhiều, lộ ra chỗ tốt đối với Phù Thủy hệ bóng ma, tựa như trong tiểu thuyết ở kiếp trước, có một đạo lý là môn phái tu tiên muốn chiếm nơi có linh khí!" Lôi Lâm hiểu đây là học viện lựa chọn. "Khẩu lệnh!" Lúc này, Đa La Đặc đã mang theo đội ngũ đi tới nơi trung tâm nhất mộ địa, nơi này có một mộ địa lớn nhất, đá cẩm thạch màu đen từng khối từng khối chồng chất vào nhau, giống như một tòa thành màu đen lớn. Mà ở bên cạnh cửa mộ còn hai pho tượng bằng đá cực lớn. Tượng đá bên trái một con chó lớn hai đầu, trên người còn có gai ngược. Tượng đá bên phải chính là một con thằn lằn có cánh cực lớn, hàm răng sắc bén lộ ra, một luồng khí tức hung tàn lập tức lộ ra. Hai pho tượng này nhìn đều rất thật, con mắt dùng chính màu đen đá quý, nhìn như vật sống vậy. Khi Đa La Đặc đi đến trước mặt pho tượng, thằn lằn bên phải mở miệng hỏi, tiếng nói khô khốc, miệng pho tượng động đậy khiến tro bụi không ngừng rớt xuống. "Được rồi! Cưu Ma La! Ông còn không biết tôi sao?" Vẻ mặt Đa La Đặc đầy phiền muộn. Đa La Đặc vừa dứt lời, thằn lằn và chó lớn đều phát ra tiếng cười cực lớn, âm thanh tạo ra một cơn lốc rất lớn, thổi tung quan áo của đám học đồ đằng sau. "Đa La Đặc! Tuy chúng ta với rất quen ông! Nhưng quy củ chính là quy củ!" Hai pho tượng hiện tại giống như hoàn toàn sống lại vậy, chó lớn liếm láp chân trước của chính mình, phát ra tiếng của một phụ nữ. "Hay ông muốn chơi đùa cùng chúng tôi?" Thằn lằn duỗi ra một chân trước, giống nhân loại ngoắc ngoắc đầu ngón tay,"Đến đây đi! Đúng lúc tôi thấy trên người hơi ngứa!" "Tốt rồi! Tốt rồi! Để tôi suy nghĩ một chút!" Đa La Đặc trợn trắng mắt. "Ô! Đáng chết! Mình nên lấy xuống đám đầu heo thiết kế Vu trận phòng ngự kia rồi nhét vào hậu môn của bọn hắn!" Đa La Đặc đột nhiên gầm thét. "Nói mau! Khẩu lệnh là gì?" Chó lớn gầm thét, trong miệng đã bắt đầu phun ra tia lửa. "Mật khẩu là —— ta chán ghét xương thối!" Đa La Đặc trầm thấp nói. Khóe miệng Lôi Lâm co giật, dùng nghị lực thật lớn mới có thể đè xuống ý muốn bật cười, tuy Đa La Đặc chính là một bộ xương khô, nhưng Lôi Lâm Khả có thể khẳng định tâm tình bây giờ của ông ta rất không tốt. "Ha ha! Khẩu lệnh chính xác!" Thằn lằn cùng chó lớn cùng lớn tiếng cười, nhường đường ra. "Tôi đánh cuộc! Người giám thị trong học viện nhất định nhìn quả cầu thủy tinh mà cười đến choáng luôn!" Chó lớn cười hắc hắc, rồi lại biến thành trạng thái điêu khắc trước kia. "PHỤT!" Một học đồ rốt cục không nhịn được, bật cười thành tiếng. "Hừ!" Ngọn lửa màu xanh lục trong hốc mắt Đa La Đặc đột nhiên lóe lên "Xem ra mình cần khiến các học đồ mới hiểu rõ được cái gì là tôn kính đạo sư!" BA-! Đa La Đặc vỗ tay. "Ah! ! ! Cái gì thế, không được qua đây, không được qua đây! ! !" Học đồ vừa bật cười kia lập tức lui lại mấy bước, té ngã trên mặt đất, kêu lên thảm thiết. "La Tây! Làm sao vậy!" Một học đồ bên cạnh tiến lên. "Không... Không được qua đây!" La Tây thét chói tai, gương mặt bắt đầu vặn vẹo. Nhìn cảnh tượng này, học đồ chung quanh đều cảm thấy một luồng khí lạnh từ dưới chân dâng lên. "Các Phù Thủy là ngang hàng đấy, cũng có thể nói đùa với nhau, nhưng học đồ phải khiêm tốn!" Lôi Lâm đột nhiên hiểu ra cách sinh tồn trong Phù Thủy giới, chỉ khi có thực lực ngang nhau, mới là điều kiện tiên quyết để đối thoại. Gia Môn cùng Khắc Lôi Uy Nhĩ đứng gần đó cũng lộ ra vẻ như có điều suy nghĩ. "Đỡ hắn đứng dậy, chúng ta đi vào!" Đa La Đặc chỉ vào La Tây vẫn đang thét chói tai. Hai người hầu của ông ta đi tới, một trái một phải đỡ La Tây lên. "Tối thiểu cũng là Đại Kỵ Sĩ!" Nhìn hai người hầu dễ dàng chế ngự La Tây, trong mắt Lôi Lâm lóe lên tinh quang. Sau khi cửa mộ mở ra, trước mặt đám người đã xuất hiện một vòng bậc thang bằng đá hướng xuống phía dưới. Bậc thang hình đinh ốc, kéo dài xuống dưới, dần dần chìm nghỉm trong bóng tối sâu không thấy đáy. Đa La Đặc dùng trượng gõ trên mặt đất, phát ra tiếng thùng thùng! ! Từng ngọn lửa màu xanh lam bắt đầu bốc cháy lên, chiếu sáng mặt đất. "Ngoài màu sắc ra, ở đây giống như lâu đài cổ thời Trung Cổ vậy!" Lôi Lâm phát ra lời cảm thán, bước lên cầu thang của học viện Hắc Cốt Lâm. Được ngọn lửa màu xanh lam chiếu rọi, Lôi Lâm cũng không biết đã đi bao lâu rồi, nhưng khẳng định vượt qua 20 phút. "Thật lớn! Diện tích kiến trúc dưới mặt đất rộng lớn hơn xa so với phía trên mộ địa, hơn nữa còn rộng hơn mấy lần, giống như một vương quốc vậy." Lôi Lâm âm thầm tính toán. " Học viện Hắc Cốt Lâm chúng ta thành lập từ năm 324 dương lịch, tới nay đã có hơn một ngàn năm lịch sử rồi... Mà viện trưởng hiện nay của chúng ta là Đại Phù Thủy Mai Lâm Pháp Lôi Khoa Tư Địa Lý Duy Kỳ..." Đa La Đặc đi ở phía trước, thỉnh thoảng giảng giải vài câu. "Các trò vừa mới tiến vào là cửa chính học viện! Mà ngoài chỗ đó, học viện còn có rất nhiều lối ra khác, khi các trò trở thành Phù Thủy chính thức, cũng có thể lựa chọn một phần mộ không người ở trong mộ địa phía trên, làm thông đạo chuyên dụng của chính mình!" Đa La Đặc còn nói thêm. Khóe miệng Lôi Lâm không ngừng co giật: "Chúng ta tấn chức thành Phù Thủy, chính là vì đạt được một khối mộ địa? Sở thích thật thú vị!" Nhưng đã có vết xe đổ của tên nhóc xui xẻo lúc trước, Lôi Lâm chỉ dám thầm phỉ nhổ dưới đáy lòng nói, không dám nói ra khỏi miệng. " Trong học viện Hắc Cốt Lâm chúng ta chia làm mấy lớn khu, có khu sinh hoạt, khu dạy học, khu thí nghiệm, khu hoa viên, khu giao dịch , khu nhiệm vụ, vị trí cụ thể về sau sẽ có người mang các trò đi tham quan, hiện tại, các trò cần theo tôi đi tới giáo vụ đăng ký, sau đó lựa chọn đạo sư!" Đa La Đặc đi đến một gian phòng khá lớn, chỉ chỉ kiểu chữ trên cửa sắt,"Đây là phòng giáo vụ, chẳng qua tôi nghĩ về sau các trò sẽ không muốn đến đây nữa đâu!" Lôi Lâm nhìn văn tự trên cửa như giống như hoa văn, rốt cục thừa nhận không tương xứng loại văn tự nào mà nguyên chủ công tử bột biết. "Ồ! Tôi quên các trò không biết Bái Luân ngữ cổ đại!" Đa La Đặc vỗ đầu một cái,"Không sao! Đây là ngôn ngữ cơ sở của chú ngữ, về sau các trò sẽ được học đấy!" "Đa La Đặc sao? Tiến vào!" Một giọng nói già nua vang lên, cửa sắt chính mình bắt đầu chuyển động, một bàn tay lớn bằng sắt thép duỗi ra tháo then cửa, còn làm tư thế mời vào. Lôi Lâm đi theo Đa La Đặc vào bên trong, phát hiện căn phòng này rất lớn, một lão đầu râu trắng, lông mi đỏ ngồi ở phía sau một bàn làm việc rộng lớn màu đen, đang dùng bút lông chim viết cái gì đó, bên cạnh vẫn còn một chồng tấm da dê. Mà sau lưng lão còn có vô số giá sách cao mười mấy mét, ở trên bày đầy tấm da dê tán loạn, quả cầu thủy tinh, nhìn như một thư viện. "Ông tới chậm!" Lão đầu buông bút lông chim trong tay xuống, trên mặt khô héo lọ ra nụ cười. "Trên đường gặp chút phiền toái, gặp một con Phong Bạo Cự Tinh du đãng, khinh khí cầu bị hao tổn, làm trễ thời gian!" Đa La Đặc giải thích. Lão đầu nói: "Vậy thì thật bất hạnh!" Lại nhìn đám học đồ đằng sau, ánh mắt sáng ngời lóe ra ánh sáng trí tuệ, ánh mắt lướt qua một đám học đồ, cuối cùng ngừng lưu trên người Gia Môn. "Xem ra! Thu hoạch của ông không tệ!" "Đương nhiên!" Đa La Đặc ngoắc tay: "Gia Môn! Tới đây!" Gọi Gia Môn đến phía trước "Tôi đã đạt thành hiệp nghị với nó! Bây giờ nó là học sinh thân truyền của tôi rồi! Nhanh! làm thủ tục cho nó!" Đa La Đặc đặt một cái túi màu đen nặng trịch cùng một chồng bản khai cho lão đầu. "Ừm! Tư chất cấp 5, rất không tồi!" Lão đầu lấy ra một vật giống kính mắt chung quanh còn mang theo một sợi dây, treo trên mũi của mình. "Đó là đương nhiên! Tiện nhân Mai Đóa kia, rõ ràng đổ chuyện phiền toái này lên trên người của tôi, ha ha! Hiện tại tôi muốn làm ả tức chết!" Đa La Đặc phát ra tiếng cười đắc ý. "Như vậy! Gia Môn! Trò nguyện ý trở thành học sinh của Đa La Đặc sao?" Lão đầu hỏi. "Tôi nguyện ý!" Gia Môn nhìn Đa La Đặc, thấp giọng nói. "Được!" Lão đầu cầm lấy một tấm da dê viết gì đó, lại đưa một cái bọc màu đen cho Gia Môn,"Đây là của trò! Cầm lấy!" "Thủ tục đã xử lý xong chưa? Pháp môn minh tưởng gì đó tôi ta đã dạy hắn, tôi còn muốn trở về làm thí nghiệm! Trên đường đi thật vất vả mới có linh cảm, nhưng không có tài liệu phù hợp, ông có thể tưởng tượng được nỗi khổ này sao?" Đa La Đặc phát ra một tiếng rên sau đó lôi kéo Gia Môn chạy nhanh ra ngoài phòng. "Tốt rồi! Đa La Đặc tiên sinh hoàn thành nhiệm vụ, tiếp đó, tôi muốn nói với các trò những việc vần chú ý!" Lão đầu gõ gõ cái bàn, hấp dẫn sự chú ý của các học đồ rồi mới bắt đầu nói xong. "Các trò đã giao học phí, đã hoàn thành điều kiện khế ước, như vậy đã là học đồ của Hắc Cốt Lâm, hiện tại, các trò sẽ ở chỗ này tiến hành lựa chọn đạo sư!" "Lựa chọn đạo sư, có hai loại phương thức, một là lập tức lựa chọn, đặt tên của các trò trong quả cầu thủy tinh, lúc sau bảo bối của tôi sẽ lập tức rút ra lão sư! Loại phương thức này là miễn phí đấy." "Xin hỏi? Bảo bối của ngài là cái gì?" Một học đồ sợ hãi rụt rè hỏi. "Ồ?" Lão đầu cười cười, lập tức một con mãng xà màu đen đột nhiên xuất hiện trên mặt bàn,"Đây là ma sủng của tôi! Loang lổ! Nó không biết bất kỳ một ai trong các trò, tôi cảm thấy nó rút ra rất công bình công chính! Còn có vấn đề sao?" "Không có... Đã không có!" Nhìn cự mãng phun ra lưỡi rắn, học đồ kia rất nhanh rụt trở về. "Vẫn còn một loại phương thức khác, chính là do học đồ tự mình lựa chọn đạo sư, ở chỗ này của tôi có giới thiệu đơn giản về đạo sư cùng điều kiện, tạo điều kiện cho các trò lựa chọn, đương nhiên, nếu lựa chọn loại phương thức này, cần một lần nữa trả một khối ma thạch!" "Dù lựa chọn loại phương thức nào, một khi quyết định đạo sư của các trò thì không thể sửa đổi!" Lão đầu nói ra: "Sau đây tôi gọi đến tên ai thì người đó đi lên nói cho tôi biết lựa chọn của mình!"