" Không nhớ rõ nữa! Mỗi khi phải nhớ lại đầu đều sẽ đau dữ dội!" Phất Lôi vuốt trán, dường như nghĩ tới điều gì, trên mặt hiện ra thần sắc thống khổ.
"Như vậy à!" Lôi Lâm đoán là loại dược tề nào đó hoặc là vu thuật ảnh hưởng, chỉ có tác dụng đối với người bình thường, hiện tại hắn tốn chút tâm tư là có thể phá vỡ, chẳng qua lại hoàn toàn không có ý định hỗ trợ.
Dù sao hắn tới thu thủ hạ, không phải đến tìm phiền toái đấy, bị bắt làm nô lệ cơ bản đều là người thất bại sau trận chiến, lỡ may bọn hắn nhớ lại ký ức, yêu cầu Lôi Lâm báo thù cho bọn họ thì làm sao bây giờ? Cho dù không nói, về sau cũng sẽ không có lòng trung tâm gì.
"Chị thì sao?" Lôi Lâm nhìn sang An Na nhút nhát e lệ đứng một bên.
An Na có làn da rất trắng, lại mượt mà nõn nà, khiến Lôi Lâm có xúc động muốn sờ vào, gương mặt phi thường tinh xảo, tựa như búp bê vậy.
"An Na từ nhỏ đã là bị thương nhân nuôi lớn, về sau bị bán cho Đặc Lan đại nhân..."
Đối với kiểu thị nữ thế này, tự nhiên là cần bồi dưỡng từ nhỏ, hơn nữa còn phải học tập rất nhiều tri thức, bồi dưỡng khí chất, như vậy mới có thể chiếm được sự yêu thích của đại nhân vật, đương nhiên, có một số chương trình học để lấy lòng đàn ông càng là việc bắt buộc, An Na nhìn Lôi Lâm, lúc này Lôi Lâm vẫn ẩn dưới lớp áo choàng đen, không thấy rõ gương mặt, nhưng nghe giọng thì còn khá trẻ, sắc mặt An Na không khỏi có chút đỏ lên.
"Trước đây chị đã học chương trình học gì? Hiểu rõ bao nhiêu về Phù Thủy?"
"Học qua 《 vạn vật học 》 và《 nhận biết dược liệu》, chỉ... Chỉ là xử lý một ít tài liệu, bởi vì An Na không phải học đồ Phù Thủy, cho nên thí nghiệm cần vận dụng hạt năng lượng thì An Na đều là bất lực... Xin lỗi, thiếu gia!" Ngón tay An Na xoa xoa quần áo, có chút bất an.
"Không tệ!" Lôi Lâm rất hài lòng.
Hắn có rất nhiều bí mật ở trên người, lại để người khác gia nhập thí nghiệm vốn là chuyện không được, có thể giúp hắn xử lý tài liệu cũng không tệ rồi.
Mà nếu là trợ thủ cho Phù Thủy chân chính, vậy tối thiểu cần trình độ là học đồ Phù Thủy, loại nô lệ có trình độ này sẽ có giá phi thường đắt đỏ, hơn nữa thường thường kèm theo phiền toái.
Tuy hôm nay không trông thấy ở thị trường nô lệ, nhưng Lôi Lâm biết, ở một chỗ trong phiên chợ không muốn người biết, chỉ sợ vẫn còn một thị trường nô lệ khác, chuyên môn bán các loại nô lệ là học đồ Phù Thủy.
Dù sao, đối với rất nhiều Phù Thủy Đen mà, chỉ có học đồ Phù Thủy mới có thể đối kháng với phóng xạ ô nhiễm, mới là tài liệu thí nghiệm tốt nhất.
Những nô lệ là học đồ Phù Thủy này có nguồn ngốc là tù chiến tranh hoặc là tù binh.
Nếu như lần này Hắc Cốt Lâm triệt để chiến bại, ngay cả những phần quan trọng đều bị công phá thì tất cả học đồ trong học viện, nếu như không có bối cảnh cường lực che chở, phần lớn đều sẽ bị bắt làm nô lệ.
Những học đồ đã bỏ chạy như Lôi Lâm, về sau cũng chỉ có thể phân rõ giới hạn cùng học viện, là người du đãng coi bốn biển là nhà, cơ khổ không nơi nương tựa.
"Hiện tại, cũng chỉ có thể cầu nguyện cho học viện giành được thắng lợi... Cho dù thất bại, cũng tuyệt đối không nên thua quá thảm..." Lôi Lâm nhìn về phương Tây, gương mặt có chút âm trầm.
An Na cùng Phất Lôi nhìn cảm xúc thiếu gia có chút sa sút, đều cúi đầu đứng ở một bên, không dám nhiều lời.
Tiếng bánh xe lăn vang lên, nghe âm thanh dần dần tới gần, Lôi Lâm trông thấy một kỵ sĩ ngồi ở trước xe ngựa, gương mặt ẩn ẩn là bộ dáng Qua Lâm.
Xe ngựa màu đen, không có gì hoa văn gì ở phía trên, bởi vì không biết người mua có phải là quý tộc hay không, thương gia không dám động thủ khắc vào, chẳng qua nhìn rất rắn chắc, phía trước dùng hai con ngựa lớn màu đen keo xe, tốc độ rất nhanh, chỉ một trận gió đi tới trước mặt Lôi Lâm.
"Thiếu gia!" Qua Lâm xuống xe ngựa, hai tay đưa túi tiền đến trước mặt Lôi Lâm: "Xe ngựa bỏ ra..."
"Không cần phải nói rồi!" Lôi Lâm nhận lấy, tiện tay ném vào lòng An Na đứng ở đằng sau,"Về sau chỉ cần cầm chút ít tiền lẻ, không đủ thì nói với tôi!"
"Vâng! Thiếu gia!" An Na cẩn thận từng li từng tí cất kỹ túi tiền.
Trong này chỉ là một ít tiền như kim tệ của thế tục, đối với Lôi Lâm mà nói, chỉ cần tốn chút tâm tư là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, hắn chỉ chú ý tới có tiền thông dụng là ma thạch trong giới Phù Thủy.
Đáng tiếc cho dù ở bở Nam Hải, ma thạch cũng là vật tư cùng tiền vô cùng hút hàng, Lôi Lâm đi qua nhiều phiên chợ như vậy, gặp qua không ít cửa hàng dùng ma thạch để đổi tiền, thì là không có một nhà nào có thể dùng kim tệ để mua sắm ma thạch đấy.
Về sau những người này đều là thủ hạ, Lôi Lâm nghĩ nghĩ, cởi xuống áo choàng, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn, nhưng chỉ là bộ dạng đã ngụy trang.
"Mấy người đều là tâm phúc về sau của tôi, hiện tại sẽ thấy hình dạng chân thật của tôi!"
Lôi Lâm cải tang chỉ vì trao đổi vật tư, hiện tại dược tề đã bán hết sạch, về sau tự nhiên không cần ngụy trang, hơn nữa về sau mỗi ngày mấy người này đều gặp mặt cùng với Lôi Lâm, nhất định sẽ phân biệt đi ra, không bằng hiện tại liền đẩy ra.
Lôi Lâm giải trừ hiệu quả vu thuật, cơ bắp trên mặt của hắn khẽ nhúc nhích, khôi phục gương mặt thiếu niên trước kia.
Thấy mấy người An Na đều gật đầu, Lôi Lâm mới phân phó: "Xuất phát! Tiến về Đông Lâm hành tỉnh trước!"