Chương 8: Tu luyện (2)

Vu Giới Thuật Sĩ

Văn Sao Công 22-07-2024 14:32:37

"Chỉ cần có biện pháp là tốt rồi!" Lôi Lâm khẽ thở ra. Lại nhìn trên người mình, bởi vì tu luyện phương pháp hô hấp mà chảy ra đầy chất dơ bẩn dính đầy người, sờ lên chỉ thấy dinh dính, rất không thoải mái. Lôi Lâm nhíu mày: "Xem ra cần phải đi tắm rồi!" Đi ra khỏi xe ngựa, hiện tại đã là nửa đêm, thiếu niên quý tộc nghỉ ngơi trong lều vải đều đang ngủ say, Lôi Lâm nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi xe ngựa, chạy về phía một dòng sông nhỏ gần đây. "Cảnh cáo! Có nhân loại tới gần!" Chip truyền đến tiếng nhắc nhở. Lôi Lâm giả bộ như không phát hiện ra, vẫn tiếp tục tiến về phía trước. "Ngươi muốn làm gì?" Một giọng nói vang lên sau lưng Lôi Lâm. "Thật nhanh!" Đồng tử Lôi Lâm co rụt lại "Mình đã sớm chú ý mà vẫn không thể phát hiện ra hắn làm thế nào để đến đằng sau mình, nếu hắn có ý xấu, mình thật sự không hề có lực phản kháng!" Trong lòng thì nghĩ thế nhưng hắn vẫn giả bộ như bị dọa sợ mà kêu to một tiếng "Ah... Ai? Ai?" Xoay người lại nhìn tới phía sau, chỉ thấy người áo đen ban ngày phân phát đồ ăn kia, Lôi Lâm nhớ rõ tên của hắn là An Cách Lôi. "Ngài... Ngài khỏe! An Cách Lôi đại nhân! Trên người tôi hơi bẩn, muốn đi tắm!" Sắc mặt Lôi Lâm hơi trắng bệch, giống như bị kinh hãi, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp không lưu loát. "Tắm rửa?" Người mặc áo đen nhướng mày, sau đó khẽ khịt mũi, đúng là ngửi được mùi hôi trên người Lôi Lâm. "Được rồi! Ban đêm ở đây khá nguy hiểm, đặc biệt đối với loại thiếu gia quý tộc như các ngươi! Tắm nhanh đi rồi trở về!" An Cách Lôi nói xong cũng không tiếp tục để ý tới Lôi Lâm nữa, quay người đi về phía xe ngựa, bên kia có lều vải của hắn. "Cám ơn ngài nhắc nhở! An Cách Lôi đại nhân!" Mặc kệ người này có nghe thấy hay không, Lôi Lâm vẫn khom người cảm tạ. Cẩn thận luôn luôn là chuẩn tắc cuộc sống của hắn. Nhìn thấy An Cách Lôi đã hoàn toàn rời đi rồi, hắn mới cất bước chạy tới sông nhỏ. Sau khi An Cách Lôi đi vào lều vải của mình mới kéo xuống mũ che đầu, lộ ra gương mặt bị chém thành hai khúc. "Tu luyện phương pháp hô hấp của kỵ sĩ bài xuất ra tạp chất sao? Hương vị thật đáng nhớ! Nhìn thấy bọn hắn non nớt, lại nghĩ đến trước kia chính mình trẻ trung!" "Đáng tiếc, nếu như trước kia mình cũng là quý tộc, cũng không cần vì đạt được phép huấn luyện kỵ sĩ mà mạo hiểm cho tiến hành thí nghiệm Phù Thủy, biến thành như bây giờ..." An Cách Lôi tự lẩm bẩm, thân ảnh hợp cùng lều vải thành nhất thể, gần như không phân biệt được. Lôi Lâm vừa đi, vừa làm như tùy ý hái hoa dại cỏ dại ven đường, có khi còn bỏ vào miệng. "Chắc hẳn An Cách Lôi kia hẳn là phát hiện cái gì, chẳng qua là cũng không sao, người thừa kế quý tộc có phương pháp hô hấp tu luyện kỵ sĩ là chuyện quá bình thường rồi." "Hơn nữa hắn có tố chất thân thể của kỵ sĩ, khẳng định cũng có phương pháp hô hấp của mình, không đến mức vừa ý phần của mình, hơn nữa nếu như hắn mong muốn, cũng không có gì, ta chép cho hắn một phần là được..." Trong tình huống thực lực chênh lệch rất lớn, Lôi Lâm cũng không có ý nhất định phải giữ bí mật cho Gia tộc Pháp Lôi Nhĩ. Chẳng qua xem ra An Cách Lôi cũng chướng mắt phép huấn luyện kỵ sĩ của tiểu quý tộc. Trong miệng nhai cỏ dại, chỉ thấy vị đắng chát nhưng Lôi Lâm lại không thèm để ý, thậm chí có cảm giác như trở lại khi còn bé. "Phân tích chấm dứt, không phát hiện thành phần hữu ích đối với chủ thể!" Âm thanh của Chip truyền đến. "Phốc!" Lôi Lâm nhổ rễ cỏ trong miệng ra, lại đổi một loại thực vật khác. "Lưu trữ hình thái thành phần thực vật lúc trước, hiện tại tiến hành lượt phân tích tiếp theo!" Lôi Lâm lại đưa ra mệnh lệnh. "Nhiệm vụ thành lập! Bắt đầu thu thập thành phần! Mô phỏng thí nghiệm phân tích..." Thông qua màn sáng trước mắt, Lôi Lâm Khả nhìn thấy rõ ràng tiến trình của Chip. "Tích! Thí nghiệm chấm dứt, thành phần thực vật không biết tên, có hiệu quả tê liệt rất nhỏ!" "Căn cứ vào ký ức của Lôi Lâm, đây là Tam Dạ thảo, Chip! Đặt tên là Tam Dạ thảo, cho vào trong kho tài liệu!" "Tích! Đã lưu trữ!" "Ừm! Đây là hương vị như "Quả hồng "!" Lôi Lâm đẩy ra một lùm cây, phát hiện mấy trái cây màu đỏ. Trái cây kia chỉ to bằng ngón cái Lôi Lâm, treo trên dây leo đầy gai ngược, nhìn rất là xinh đẹp. Lôi Lâm cẩn thận tránh gai ngược, hái quả hồng xuông. Bỏ vào trong miệng khẽ cắn, tiếng lanh lảnh vang lên, chất lỏng ngọt đã bị nghiền ra, tràn ngập khoang miệng. "Ừm! Vị giống quả táo, nhưng càng ngọt hơn." Lôi Lâm bình luận. "Chip! Phân tích..."... Một đường đi tới, Lôi Lâm đã lưu trữ tư liệu của ba mươi mấy loại thực vật, nhưng đáng tiếc chính là không có loại nào có ích đối với hắn. Đi tới bờ sông nhỏ lên, nước sông đánh vào vách đá, phát ra tiếng vang, trong đêm yên lặng lại càng thêm chói tai. "Chip! Quét qua cảnh vật chung quanh!" Lôi Lâm ra mệnh lệnh, cho dù An Cách Lôi không nhắc nhở, hắn dựa vào Chip, cũng có nắm chắc phòng ngừa nguy hiểm. "Tích! Quét qua hoàn cảnh chung quanh chấm dứt! Trong hai mươi dặm chung quanh không phát hiện tình huống nguy hiểm!" Chip trung thực phản hồi tin tức. "Không có nguy hiểm là tốt rồi, mình cũng không muốn mới tắm được một nửa đã bị ép phải trốn về nơi trú quân cầu cứu, việc này tuyệt đối sẽ làm mình trở thành trò cười lớn nhất..." Lôi Lâm lẩm bẩm, cởi áo khoác cùng nội y ra, trần truồng tiến vào trong sông. Nước sông lạnh như băng bao quanh người, làm hắn giật cả mình. "Nước thật là lạnh, mình bắt đầu hoài niệm máy nóng lạnh trước kia rồi!"