Chương 33: Khinh khí cầu (2)

Vu Giới Thuật Sĩ

Văn Sao Công 22-07-2024 14:32:36

"Keng! Phạm vi rà quét chính xác: Trong vòng 300m quanh chủ thể! Phạm vi quét qua mơ hồ: trong vòng 1000m!" Chip phản hồi tin tức. "Hô..." Lôi Lâm thở dài một hơi "Khá tốt! Khoảng cách này đã đủ để nhắc nhở khi có nguy hiểm! Nhưng đến đại lục khác hoặc là học viện, thì phạm vi điều tra này chỉ sợ sẽ giảm tiếp nữa!" "Nếu như muốn thăng cấp phạm vi, mời thăng cấp Chip!" Đúng lúc này, Chip lại phát tới một cái tin tức. "Còn có thể thăng cấp?" Sắc mặt Lôi Lâm cuồng hỉ. "Thăng cấp!" "Keng! Năng lượng chưa đủ, mời bổ sung năng lượng!" Âm thanh máy móc vang lên, kéo Lôi Lâm từ Thiên đường đánh xuống Địa ngục. "Móa! Chip đã biến mất theo thân thể trước kia rồi , bây giờ lấy ra bổ sung năng lượng thế nào? Hơn nữa cho dù đã lấy ra được thì mình tìm máy năng lượng ở đâu?" Lôi Lâm ôm đầu, lập tức khôi phục lại. "Được rồi, nếu đã có thể thăng cấp, về sau nhất định có thể tìm ra biện pháp, hơn nữa, hiện tại công năng cũng đã đủ để mình dùng!" "Gia Môn vừa nói gì với các cậu?" Một giọng nói vang lên, kéo Lôi Lâm từ trạng thái thất thần ra. Đợi đến khi Lôi Lâm phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện Gia Môn đã đi không biết từ lúc nào rồi, bên cạnh đã đổi thành Khắc Lôi Uy Nhĩ. "Hắn à? Tùy tiện nói chuyện xuất phát! Hẳn là nhàm chán chăng?" Bối Lỗ suy đoán "Dù sao một người cả ngày không nói lời nào cũng rất khó chịu đấy!" "Ừm, cũng phải!" Khắc Lôi Uy Nhĩ gật gật đầu, lại nhìn Lôi Lâm: "Chúng ta cũng sắp phải lên đường, không nên chạy loạn, lỡ may ngồi sai rồi thuyền thì sẽ có phiền toái lớn đấy!" "Thuyền?" Lôi Lâm lại nhìn mặt biển, còn không có bóng của cái thuyền nào. "Ha ha!" Khắc Lôi Uy Nhĩ cười to: "Ai nói thuyền nhất định đi trên nước chứ?" "Các cậu xem!" Nhìn theo ngón tay của Khắc Lôi Uy Nhĩ, Lôi Lâm cùng Bối Lỗ ngẩng đầu, không khỏi cùng há to miệng. Ở chân trời, ba chiếc thuyền khổng lồ màu trắng từ xa dần dần bay tới. Khi thuyền tới gần, bóng đen cực lớn che phủ toàn bộ nơi trú quân, trên mặt đất thoáng rơi vào trong bóng tối. "Ồ! Mau nhìn!" "Ông trời... ơ... i!" "Quá đẹp!" Đám người trong doanh địa hiển nhiên cũng phát hiện ra điều dị thường, không ít người ngẩng đầu, sau đó đủ tiếng kinh hô vang lên. "Sao vậy? Đây là phương tiện giao thông của Phù Thủy, phi hành thuyền! Chúng ta sẽ ngồi trên đó!" Khắc Lôi Uy Nhĩ đắc ý khoe khoang. "Những chuyện này đều là Đa La Đặc đạo sư nói với hắn, có gì đâu mà khoe khoang?" Gia Môn không biết đi ra lúc nào, từ tốn nói. "Đáng ghét!" Khắc Lôi Uy Nhĩ dậm chân. Ba chiếc thuyền phi hành không ngừng tới gần, không ngừng hạ xuống trên đất bằng ở bên ngoài nơi trú quân, sau đó vững vàng hạ xuống mặt đất trong tiếng hoan hô của đám người. "Ừm! Rất giống khinh khí cầu trong lịch sử ở kiếp trước, ở trên cũng có khí nang cực lớn, chính là không biết bên trong có phải là khí hy-đrô hay không?" Lôi Lâm có kinh nghiệm kiếp trước, rõ ràng đã tỉnh táo lại trước những người khác, còn có thể suy nghĩ cấu tạo của thuyền phi hành. Thuyền phi hành thuần trắng rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang ầm ầm. Cửa khoang thuyền mở ra, từ bên trong có mấy Phù Thủy mặc áo trắng đi ra, trong doanh địa rối loạn tưng bừng, có mấy lão đầu đi ra thương lượng. "Tốt rồi! Mọi người mang đồ vật của mình rồi đi theo tôi, không được để lạc rồi!" Đa La Đặc khoác lên một kiện áo choàng màu đen, giấu toàn bộ thân hình vào bên trong, bắt đầu triệu tập học đồ. Các học đồ Hắc Cốt Lâm rối loạn tưng bừng, vội chạy về nhà gỗ nhỏ thu dọn đồ đạc. Đồ vật của Lôi Lâm vốn rất ít, một túi nước, một bao da, Thập Tự kiếm đeo bên hông, sau lưng vác một thanh Thập tự nỏ, đây chính là toàn bộ gia sản. Các học đồ trong doanh địa được Phù Thủy dẫn dắt đi ra khỏi nơi trú quân, từng học viện tập hợp trên bình nguyên. "Tốt rồi! Hãy nghe tôi nói! Các học đồ báo danh chú ý, Cửu Hoàn Bạch Tháp, Thấp Địa Hoa Viên... Các trò đi khinh khí cầu bên phải, số thứ tự 332, không nên ngồi sai rồi! Đạo sư chú ý, học đồ đi theo đạo sư!" "Vẫn còn Mỹ Tác Bất Đạt đại học, Cách Lực Đặc Nhĩ học viện... Khinh khí cầu là chiếc ở chính giữa, số thứ tự "955′′ ." Giọng nói kia nói tiếp. "... Hắc Cốt Lâm, Ca Đặc Hiền Giả... Khinh khí cầu là chiếc ở bên trái, số thứ tự "455 " không được ngồi sai!" Tiếp đó, Lôi Lâm rốt cục đã nghe được tên Hắc Cốt Lâm, không khỏi nhìn sang khinh khí cầu bên trái. Đi đến gần, mới phát hiện chiếc khinh khí cầu này quá lớn, khí nang ở trên tựa như một quả bóng bầu dục cực lớn màu trắng. " Các học đồ Hắc Cốt Lâm đi theo tôi!" Trong mắt Đa La Đặc lóe lên ngọn lửa màu xanh lục, đằng sau còn hai bóng người đi theo, xem giống như tôi tớ hoặc thủ hạ. Lôi Lâm đi ở giữa đội ngũ, quan sát bốn phía. Dựa vào nhãn lực rất tốt của mình, hắn nhìn thấy không ít người quen trên đoàn xe, bọn hắn có người phát hiện ra Lôi Lâm, mỉm cười đáp lại, có người đang nói gì đó cùng đồng bọn bên cạnh, vẻ mặt vẻ hưng phấn. Kiều Trị lên khinh khí cầu bên phải, hắn phất phất tay về phía bên này rồi mới đi vào buồng nhỏ trên tàu. "Từ nay về sau, các học đồ sẽ đường ai nấy đi rồi!" Lôi Lâm đột nhiên cảm thấy thương cảm, những tâm tình này lập tức bị ép xuống.