Chương 35: Ma sát (2)

Vu Giới Thuật Sĩ

Văn Sao Công 22-07-2024 14:32:36

Mỗi ngày trừ ăn cơm và ngủ ra, gần như không có chuyện gì khác để làm, cuộc sống tẻ nhạt thế này kéo dài suốt mười lăm ngày. Lại tới lúc trời tối, sau khi ăn xong cơm tối, tất cả mọi người không muốn trở lại buồng nhỏ trên tàu nên vây quanh bàn ăn bắt đầu nói chuyện phiếm. "Bối Lỗ, cậu làm sao vậy?" Lôi Lâm nhìn Bối Lỗ bên cạnh rõ ràng có chút uể oải, mới lên tiếng hỏi thăm. Mười mấy ngày qua, Bối Lỗ hóa thân thành người kể chuyện, nói từ chuyện gia phả nhà hắn đến một món ăn ở vương đô làm như thế nào, vừa nhắc tới đã giống như một con trâu đực động dục. Đám người Lôi Lâm đã từ không chịu được đến thói quen, hiện tại càng là coi đây là một việc vui duy nhất trong sinh hoạt nhàm chán. "Đúng vậy! Tôi còn muốn nghe cậu kể về tình sử mà!" Lam Dạ bắt đầu ồn ào. "Đều nói đã xong!" Bối Lỗ nguýt một cái,"Tôi đã không nghĩ được nên nói cái gì nữa!" "Thật nhàm chán!" Bối Lỗ kêu rên. "Chịu đựng, còn nửa tháng nữa là đến! Lữ trình từ nhà cậu đến nơi trú quân còn lâu hơn, lúc đó cậu giết thời gian như thế nào?" Lôi Lâm động viên một chút, lại có chút nghi hoặc. "Nhà của tôi ở Ba Ngoại vương quốc, ngay bên cạnh đại thảo nguyên Tử Vong, đi hơn nửa tháng đã tới nơi trú quân rồi!" Bối Lỗ hữu khí vô lực trợn trắng mắt. "Khó trách!" Lôi Lâm lắc đầu. "Gia Môn, đây là tao trông thấy trước, mày muốn thế nào?" Một khay bạc rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh. Lôi Lâm quay đầu lại, nhìn thấy Khắc Lôi Uy Nhĩ đang gào thét, tóc dựng lên, giống như một con sư tử tức giận. Bên kia, Gia Môn cầm một cái đùi gà được nướng vàng óng ánh bỏ vào trong mâm cả chính mình,"Ai cầm trước là của người đó!" Người chung quanh chẳng những không có đi lên khuyên can, ngược lại còn lộ vẻ như đang xem kịch vui. Trên con đường dài dòng buồn chán, Khắc Lôi Uy Nhĩ cùng Gia Môn càng thấy ngứa mắt đối phương, đặc biệt khi Gia Môn biểu hiện muốn nhận hai người thủ hạ. Nhưng ma sát mấy lần trước bởi vì cố kỵ Phù Thủy nên hai người còn cố khắc chế, nhưng hiện tại rõ ràng hai người có chút không khống chế được. Lôi Lâm nhíu mày. "Là mày ép tao đấy!" Khắc Lôi Uy Nhĩ chợt quát một tiếng, cơ bắp trên người hở ra, nhìn cả người giống như lớn thêm một vòng. Với tư cách là quý tộc, hắn tự nhiên đã trải qua huấn luyện kỵ sĩ, hơn nữa có vẻ đã kích phát năng lượng sinh mệnh, thành kỵ sĩ chân chính. "Chip! Quét qua!" "Keng! Khắc Lôi Uy Nhĩ lực lượng: 2. 5, nhanh nhẹn: 2. 7, thể chất: 3. 0, trạng thái: Bộc phát bí pháp " "Đánh giá hiệu quả bí pháp: Sau khi vận chuyển, lực lượng gia tăng, nhanh nhẹn gia tăng!" "Hôm nay tao muốn để mày biết rằng ở trước mặt sư tử tôn quý thì phải học được việc cúi đầu xuống!" Khắc Lôi Uy Nhĩ chợt quát một tiếng, dưới chân đạp một cái, thân thể hóa thành tàn ảnh, phóng tới Gia Môn. "Cảnh cáo! Cảnh cáo! Phát hiện năng lượng nguyên phóng xạ! Trạng thái: Không ổn định, đề nghị lập tức rời xa!" Bên tai Lôi Lâm vang lên tiếng cảnh báo của Chip. " Năng lượng phóng xạ? Chẳng lẽ là Phù Thủy xuất thủ?" Lôi Lâm sững sờ. "Ha ha! Hôm nay tao cũng muốn để cho mày biết, rốt cuộc ai mới là số một trong các tân sinh!" Gia Môn cười lớn, lấy từ trong lòng ra một con dấu màu xanh lá " Bích Lợi Tư —— Đa Áng Ti! Sinh linh màu xanh lá! Mời các ngươi nghe theo lời kêu gọi của ta, đi vào thế gian đi!" Gia Môn dùng âm thanh kỳ quái vịnh xướng. Dùng một loại ngôn ngữ rất lạ, nhưng quỷ dị chính là Lôi Lâm lại có thể nghe hiểu ý của hắn. Khi chú ngữ vang lên, mặt ngoài con dấu màu xanh lá hiện ra một vầng sáng, vài dây leo màu nâu lập tức từ trên mặt đất duỗi ra, giống như loạn xà cuồng vũ. Xuy xuy! ! Dây leo múa lên, bảo vệ trước người Gia Môn, lại duỗi ra phía trước, làm Khắc Lôi Uy Nhĩ trượt chân. Tầng tầng dây leo không ngừng quấn quanh, trong chốc lát đã quấn quanh Khắc Lôi Uy Nhĩ, chỉ còn lại bộ mặt. "Vật phẩm ma hóa!" Chung quanh có học đồ kinh hô thành tiếng. "Có thể sử dụng ma hóa vật phẩm, ít nhất cũng là học đồ cấp 1! Hắn... Hắn đã tấn chức học đồ sao?" Chung quanh không ngừng truyền đến tiếng thì thào, tất cả mọi người dùng ánh mắt kính sợ nhìn chằm chằm vào Gia Môn, điều này khiến sắc mặt Khắc Lôi Uy Nhĩ đang bị bao vây càng đỏ lên. "Sao đây? Chỉ cần mày thề sẽ phục tùng tao, tao sẽ thả mày ra!" Gia Môn đi tới trước mặt Khắc Lôi Uy Nhĩ. "Tuyệt… Tuyệt đối không! Vinh quang của gia tộc Hoàng Kim sư tử tuyệt đối sẽ không chấp nhận bị vũ nhục!" Mạch máu trên mặt Khắc Lôi Uy Nhĩ nổi lên, giống như muốn nhỏ máu xuống. "Như vậy à! Vậy thì không có biện pháp rồi!" Gia Môn bất đắc dĩ nhún nhún vai, dây leo không ngừng buộc chặc, thậm chí truyền đến tiếng đùng đùng, giống như muốn siết gãy xương của Khắc Lôi Uy Nhĩ. Các học đồ ở chung quanh không nhìn được, muốn lên tiếng hòa giải. Ầm! ! ! Khinh khí cầu bỗng nhiên nhoáng một cái, ngọn đèn dầu cũng thoáng ảm đạm đi. Có học đồ lập tức ngã nhào trên đất, "Chuyện gì xảy ra? Gặp phải khí lưu mãnh liệt hả?" Trong mắt Lôi Lâm lóe lên ánh sáng. "Hô!" "Hô!" Cửa sổ vỡ ra, khí lưu mãnh liệt trút vào. Kèm theo tiếng gió, dòng điện màu xanh da trời không ngừng vọt vào. Nhìn những dòng điện màu xanh da trời này, đồng tử Lôi Lâm co lại: "Sấm chớp mưa bão? Phù Thủy trên phi thuyền đâu?" "Các ngươi những côn trùng nhỏ bé, lại dám xâm nhập vào lãnh địa Phan Đạt Lạp đí vĩ đại! ! !" Một giọng nói truyền đến, kèm theo tiếng sấm nổ.