Chương 12: Xung đột (2)

Vu Giới Thuật Sĩ

Văn Sao Công 22-07-2024 14:32:37

"Cũng không biết Bối Tư Tháp dùng phương pháp gì, người trong xe ngựa đến bây giờ vẫn đang cô lập mình, nếu là thiếu niên bình thường, chỉ sợ sớm đã bị ép điên rồi! Đáng tiếc là gặp mình!" Lôi Lâm thích ý duỗi lưng một cái, ngày hôm qua tu luyện đến quá nửa đêm, rất là mỏi mệt, chỗ trống này vừa vặn thích hợp để hắn nghỉ ngơi một hồi. "Chỉ có điều thế giới này thật là lớn, đoàn xe đã đi non nửa năm rồi, rõ ràng còn chưa tới đích, cũng không thấy biển..." Lôi Lâm nghĩ ngợi, hơi híp mắt lại, bắt đầu ngủ bù . Reng reng reng! ! ! Lúc này xe ngựa đã dừng lại, người áo đen lắc lục lạc trong tay: "Các tiên sinh! Các nữ sĩ! Xuống xe dùng cơm trưa!" "Lại đến giữa trưa rồi hả?" Lôi Lâm mở hai mắt ra "Cuộc sống như vậy, thật đúng là nhàm chán!" Xuống xe ngựa, nhận lấy phần đồ ăn thuộc về mình xong, Lôi Lâm vừa cắn bánh mì trắng vừa đi đến một bụi cỏ tùng bên cạnh nơi trú quân. Lúc trước thu lấy đám thực vật thay thế kia đã dùng hết rồi, Lôi Lâm chuẩn bị bổ sung một ít. Lôi Lâm vừa đi, vừa tùy ý đánh giá thực vật chung quanh "Đây là quả bích căn, trong kho tài liệu đã có, vô dụng đối với ta!" "Ừm! Cỏ Sa Mạn, đây là thực vật chỉ ở nơi hoang dã mới có, có thể thu lấy để sử dụng!" Lôi Lâm rút lên một cọng cỏ non màu vàng đất. Cạnh lá của loại cỏ này còn có răng cưa, rất là sắc bén, Lôi Lâm cẩn thận từng li từng tí bẻ gẫy cọng cỏ non, chất lỏng màu xanh từ nơi đứt gãy chảy ra, Lôi Lâm dùng ngón tay chạm một chút rồi bỏ vào trong miệng, sau đó lập tức lộ ra vẻ thất vọng. "Đã tìm được, quả Vô Hoa Xà!" Lôi Lâm ném Sa Mạn thảo xuống đất, tùy ý đi tới, khóe mắt thoáng nhìn, phát hiện trong bụi cỏ có trái cây màu vàng mà mình ăn ngày hôm qua, trên mặt lộ ra nét mừng. "Hắc hắc! Xem tao nhìn thấy cái gì? Lôi Lâm! Tao nên nói thật sự không hổ là ở tiểu quý tộc tù nông thôn sao? Rõ ràng chỉ biết ăn ven đường quả dại! Thật sự là khiến vinh dự của quý tộc chúng ta bị bôi đen..." Lôi Lâm vừa hái quả Vô Hoa Xà xuống, bỏ vào túi, lúc này lại nghe thấy một giọng nói đầy chán ghét. "Âu Lâm sao?" Lôi Lâm ngẩng đầu, chỉ thấy hung thủ đã đánh chết công tử bột lúc trước. Âu Lâm có mái tóc dài màu đỏ rực, trên thân thể đầy cơ bắp, cánh tay đã lớn bằng đùi Lôi Lâm. Hiện tại hai tay ôm trước ngực, cười nhạo Lôi Lâm. Bên cạnh hắn còn có mấy thiếu niên quý tộc đứng lấy, cùng phối hợp phát ra tiếng đùa cợt. "Chip! Quét số liệu!" "Dò xét chấm dứt! Âu Lâm có lực lượng: 1. 7, nhanh nhẹn: 1. 2, thể chất: 1. 5, trạng thái: Khỏe mạnh " Chip phản hồi tin tức. Lôi Lâm nhìn số liệu trước mắt, thực lực của Âu Lâm rất không tồi, lực lượng tương đương cỡ hai người trưởng thành, khó trách có thể đánh cho Lôi Lâm lúc trước tới mức trọng thương bị mất mạng. Đều là con cháu quý tộc, chỉ cần chịu được khổ, mỗi ngày kiên trì rèn luyện, hơn nữa có phương pháp hô hấp, có số liệu này không hề thấy quái lạ. Mấy quý tộc đi theo phía sau Âu Lâm sẽ không mạnh như vậy, phần lớn đều từ 1. 0 trở xuống, thậm chí Lôi Lâm còn thấy một thiếu niên sắc mặt trắng bệch, số liệu đều chỉ tầm 0. 5, có thể so sánh với Lôi Lâm lúc trước. Trong lòng im lặng tính toán, thực lực của Âu Lâm gần giống như hắn, nhưng kiếm thuật cùng chiêu thức không có khả năng vượt qua hắn có Chip trợ giúp. Mấy thiếu niên còn lại chỉ tới để góp đủ số, số liệu kém quá lớn, muốn trừng trị bọn hắn sẽ cực kỳ nhẹ nhõm, tựa như người lớn bắt nạt trẻ con vậy. "Có chuyện gì?" Lôi Lâm hỏi, giọng nói vô cùng bình tĩnh. "Mày..." Lôi Lâm phản ứng như thế, rõ ràng đã vượt quá dự đoán của Âu Lâm, không thấy phẫn nộ, cũng không có sợ hãi, khiến hắn không biết nói tiếp như thế nào. "Nếu như là vì chuyện Bối Tư Tháp lần trước, không phải tao đã xin lỗi rồi sao? Bối Tư Tháp cũng tha thứ rồi..." Lôi Lâm nói tiếp. Nhưng trong lòng lại giật mình, có lẽ đây là Bối Tư Tháp thăm dò, nhịn một tháng, rốt cục không nhịn được sao? "Không sai! Cũng là bởi vì Bối Tư Tháp! Cô ấy tha thứ cho mày rồi nhưng tao thì không!" Âu Lâm nắm chặt nắm đấm, lớn giọng nói. "Được rồi! Vậy mày muốn thế nào?" Lôi Lâm xòe hai tay ra, dường như hơi bất đắc dĩ, chỉ là sâu dưới đáy mắt lại có vẻ cười nhạo. Không ngờ Lôi Lâm dễ nói chuyện như vậy, Âu Lâm nhẫn nhịn cả buổi, mới nghẹn ra một câu: "Mày thề là về sau không được trêu chọc Bối Tư Tháp!" "Được!" Lôi Lâm đồng ý, hơn nữa tay phải xoa huy chương ở ngực, ở trên đó có khắc hình Thập Tự kiếm cùng chim sơn ca, đây là tộc huy của gia tộc Pháp Lôi Nhĩ! "Tao dùng danh nghĩa gia tộc Pháp Lôi Nhĩ thề, về sau không chủ động trêu chọc Bối Tư Tháp!" Dùng danh nghĩa gia tộc thề, đối với quý tộc chính là lời thề cực kỳ nghiêm trọng, kẻ vi phạm sẽ bị toàn quý tộc phỉ nhổ. "Như vậy! Âu Lâm tiên sinh! Tao có thể đi chưa?" Lôi Lâm có chút khom người, đã thành một lễ nghi quý tộc hoàn mỹ. "Đợi một chút!" Dường như Lôi Lâm mềm yếu vượt qua đoán trước của Âu Lâm, lúc này trong ánh mắt của hắn toát ra vẻ tham lam: "Căn cứ vào pháp tắc quý tộc, mày còn cần bồi thường, giao ma thạch trên tay ra đây!" "Ma thạch!" Đám người chung quanh hét lên kinh ngạc. "Ma thạch sao?" Lôi Lâm hỏi lại, căn cứ vào ký ức, ma thạch dường như là tiền tệ thông dụng của Phù Thủy, cũng là học phí nhất định mà học đồ Phù Thủy không có tín vật phải nộp mới có thể nhập học. Lôi Lâm không biết chi phí nhập học chính quy cần bao nhiêu, bởi vì trên người của hắn chẳng có khối ma thạch nào, dường như Ước Hàn tử tước dùng rất nhiều biện pháp để thu thập ma thạch , nhưng đáng tiếc một khối cũng không có được, bởi vậy có thể thấy ma thạch trân quý đến mức nào!