Chương 33: Minh Tinh Nuôi Tiểu Quỷ (2).

Thám Tử K

Truyền Thuyết Của Một Con Cá 03-11-2022 11:18:16

Lão K gật gật đầu: "Vậy có còn xảy ra chuyện gì khác không? Kiểu không phải nhắm vào cô mà nhắm vào người khác ấy?" Cô ta gật đầu: "Cũng có đó, lần đó cả đoàn chúng tôi bị ngộ độc tập thể, về sau tra ra thì bảo là do bên nhà bếp thu mua một số cà chua bị phun thuốc quá đà, chưa rửa sạch đã lấy ra chế biến. Còn có lần nam phụ đang đóng cảnh đánh nhau đã xảy ra sự cố, đạo cụ trong tay anh là cây dao găm, không biết từ khi nào nó đã bị đổi thành cây dao găm thật, xém chút nữa là mạng hoạ rồi." Lão K gật đầu, nói: "Rất tốt, tôi không có vấn đề gì nữa, cô có thể kể tiếp rồi!" Rồi cô kể tiếp: "Tuy áp lực rất lớn nhưng cuối cùng cũng thành công đóng máy. Vốn nghĩ rằng chuyện này cứ như thế rồi thôi, nhưng sau này tôi mới nhận ra, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu! Như tôi đã nói, tôi thật sự chỉ là một nghệ nhân nửa vời, lúc trước vốn không có ý định đi con đường này đâu, cũng không nghĩ bản thân sẽ thành danh, thậm chí còn trở thành người nổi tiếng. Nhưng sau bộ phim đó, quả thật tôi đã có chút danh tiếng, cũng đã có một lượng người hâm mộ và fanclub của riêng mình, đáng lẽ đó phải là một chuyện rất đáng mừng, nhưng đối với một người nửa vời như tôi mà nói, thật sự không biết nên làm thế nào cho phải. Tôi không có người quản lý, thật ra thì công ty có cấp cho tôi một trợ lý, chỉ là tôi đã từ chối mà thôi. Vì tôi cảm thấy bản thân chỉ là một người bình thường, chỉ ngẫu nhiên mới đóng được một bộ phim, tạo nên chút danh tiếng, đợi độ hot qua rồi thì đâu lại vào đó, chẳng thay đổi được gì, nên tôi vẫn muốn làm một người bình thường thì tốt hơn. Nhưng càng lúc lượng fan càng nhiều, cuộc sống của tôi cũng bị trở nên xáo trộn không ít, tôi từ một căn nhà thuê cùng người khác mà phải trả phòng, dọn đến nơi khác để ở, và ác mộng của tôi đã bắt đầu từ khi đó. Khu nhà mới của tôi, nằm tại thành phố XX, nó gần bên vịnh Bách Tử (稗子湾), có nhiều nghệ nhân mới nổi lựa chọn nơi này để sinh sống, bởi vì giá phòng không cao, mà địa hình cũng ổn áp, đến công ty hoặc muốn đến phim trường cũng rất thuận tiện. Nhưng tiểu khu đó được xưng là thánh địa tự sát của giới nghệ sĩ, bởi vì những cô gái mới nổi, áp lực tâm lý có hạn, lại thường hay xuất hiện các loại vướng mắc về tình cảm, nhất thời không thông suốt liền lập tức bước lên con đường cực đoan, người thì cắt cổ tay, người thì nhảy lầu, còn có những vụ án giết người nữa, nói chung là đủ thứ loại chuyện được đồn ra. Tôi lúc đó rất ngại để bạn bè tôi biết bản thân là một nghệ sĩ, cứ nghĩ chuyện đó là một chuyện rất khó xử, lại không có trợ lý, lại không có quản lý theo tôi, nên tôi đã thuê một căn phòng hơi nhỏ một chút, nào ngờ từ khi tôi dọn đến thì gặp bao nhiêu là chuyện lạ, nói thẳng ra thì chính là bị ma trêu..." Lão K lịch sự ngắt lời cô: "Có thể nói chi tiết hơn không?..." "Ngày đầu tiên tôi dọn vào, liền nghe thấy có người ở phòng bên cạnh ca hát, sau đó thì khóc, khóc suốt cả một đêm. Tôi bị người đó khóc đến không tài nào ngủ được, nên đã gọi cho dịch vụ khiếu nại, nhưng kết quả họ lại nói với tôi rằng, căn phòng đó vốn dĩ đâu có người ở đâu, phòng đã trống hơn nửa năm rồi mà. Tôi về đến công ty, nhờ người kiểm tra giúp tôi, mới biết chủ cũ của phòng bên là một nghệ sĩ mới nổi, mà không biết lý do gì lại cắt cổ tay tự tử... Tôi lúc đó làm sao dám ở nữa, ngay lập tức bồi thường tiền thuê hai tháng rồi dọn đi, kết quả là, bị ma trêu không phải là do cái phòng đó, mà nó xuất phát từ tôi, tôi đi tới đâu thì nó phá tới đó, mà còn ngày một kịch liệt hơn." Nói tới đây, tâm trạng cô ta bắt đầu căng thẳng, kích động nói: "Lão K, tôi đã không còn chốn dung thân nữa! Anh xem quầng thâm của tôi đi, đã ba ngày ba đêm tôi không chợp mắt được rồi!" Lão K hỏi: "Ngủ tại những nơi khác đều không ngủ được sao?" Cô lắc đầu, dùng một giọng nói kìm nén nỗi sợ: "Lão K, tôi bây giờ căn bản là không dám nhắm mắt, chỉ cần nhắm mắt là nó sẽ thì thầm bên tai của tôi." Lão K hỏi: "Nó nói gì cơ!?" Cô trả lời bằng giọng nói mơ màng: "Mẹ ơi, con đói lắm..." Nói được một lần, rồi cô ta lại nói thêm vài lần nữa, giọng nói càng lúc càng quái dị. Rồi đôi mắt cô dần dần nhắm lại, nhưng mí mắt của cô đang run rẩy một cách tuyệt vọng, như thể đang bị bóng đè, có làm cách mấy cũng không thoát ra được. Sau câu nói quái dị đó, cô ta như biến thành một người khác, giọng nói nhẹ nhàng mảnh mai, giống như một đứa trẻ đang thân mật với mẹ mình, cô ấy nở một nụ cười ngây ngô như trẻ con, tự lẩm bẩm gì trong miệng, không khác gì đứa bé đang làm nũng với mẹ mình vậy. Đột nhiên, cô ấy lại vội vàng lặp lại một lần nữa: "Mẹ ơi! Con đói rồi!..." Tiếp đó, cô ta cởi áo khoác ra, để lộ đôi vai trắng nõn, chiêm ngưỡng một lúc rồi cắn thật mạnh vào vai, hàm răng đang cắm sâu vào trong thịt, một vệt máu tươi thuận theo làn da nõn nà chảy xuống. Sau đó, cô ta lộ ra biểu cảm mơ màng, dùng miệng tiếp lấy vết thương, bắt đầu chầm chậm hút máu của chính bản thân mình. Dựa theo hồi ức của lão K sau này, cả đời anh đã trải qua bao nhiêu là chuyện linh dị kỳ án, nhưng chỉ duy nhất lần này mới thật sự khiến anh cảm thấy sợ hãi. Bởi vì đó là lần anh cảm thấy, anh thật sự đang đối mặt với một con ác quỷ. Anh cảm thấy cô gái đó không ổn rồi, nên đã cố gắng để kêu cô ấy dậy, bàn tay chưa kịp chạm vào thì cô ta đã giật phắt người đứng dậy, đôi mắt vẫn nhắm nghiền nhưng giọng điệu cứng nhắc của một người đàn ông lạnh lùng thốt lên: "Ngươi... Không cứu được cô ấy đâu!"