Tôi gật gật đầu, nhìn lão K, lại phát hiện ánh mắt anh ấy sáng lên như tia lửa điện, nhìn chằm chằm lão Hắc với Thiên Nhai.
Lão Hắc trông có vẻ hơi mất tự nhiên, Thiên Nhai lặng lẽ nắm chặt tay, có vẻ như đang cảm thấy áp lực.
Quay đầu lại xem, lão K đã thu hồi ánh mắt đó, trở lại dáng vẻ cái gì cũng không để ý lúc trước, nhìn ra phong cảnh xung quanh.
Tôi cũng hơi hoang mang, chẳng lẽ vừa rồi mình hoa mắt hả?
Thổ hào thỏa mãn nhìn hiệu quả mà cây tiễn của mình tạo ra, đắc ý nói: "Đây là cung Barnett Crossbow của Mỹ, g.iết một con mèo hoang, lợn rừng là không thành vấn đề."
Nói xong lại đá đá cái balo còn to hơn ở dưới chân: "Trong này còn có một bộ nữa, của Ravin, có thể hạ gục mọi loại sinh vật trên lục địa chỉ trong chớp mắt, tôi định để thời gian sau đi Bắc Mỹ săn gấu ngựa mới dùng, ở đây chắc là không dùng đến rồi!"
Bạn gái của hắn vội thò qua: "Đi Mỹ á hả? Lúc nào thì đi, phải dẫn em đi cùng đó nha!"
Ánh mắt của thổ hào có chút trốn tránh: "Sắp rồi, sắp rồi..."
Không ngờ, Hùng Quang vẫn lắc đầu: "Nguy hiểm mà tôi nói hoàn toàn không phải dã thú."
Bạn gái thổ hào tò mò hỏi: "Thế là cái gì? Cậu nói nhanh lên nha, nếu không là chúng tôi đuổi cậu đi thật đó!"
Hùng Quang do dự một hồi, cuối cùng nói: "Nơi này của chúng tôi vào ban đêm không được yên ổn cho lắm, đã có mấy người chế.t rồi..."
"Không yên ổn? Cái gì không yên ổn?" - Tôi vội hỏi.
Hùng Quang đáp: " Mấy ngày nay trại của chúng tôi đã mất tích vài người rồi, đều là đột nhiên biến mất, người trong trại đốt đuốc đi tìm mấy ngày liền mà không thấy. Sau đó... sau đó Vu sư trong thôn tính toán ra được là... là bọn họ đã bị quỷ núi ăn mất rồi."
Tôi nghe thế, sợ đến rùng mình. Mặc dù rất nhiều nơi đều có truyền thuyết về quỷ núi, nhưng đại đa số đều là mấy loài kiểu như khỉ, khỉ đầu chó, chuyện công nhiên ăn thịt người thế này đúng là có hơi kinh khủng thật.
Lão Hắc nghi vấn: "Quỷ núi? Quỷ núi loại nào? Là người rừng sao?"
Hùng Quang lắc lắc đầu: "Trước mắt vẫn chưa biết được, chưa có ai nhìn thấy chúng nó bao giờ cả."
Lão K hỏi: "Những người đã chết đó là người thế nào?"
Hùng Quang đáp: "Có nam có nữ."
"Là người bản địa hay là từ bên ngoài đến?" - Lão K tiếp tục hỏi.
Hùng Quang nghĩ một hồi, nói: "Đều là người bên ngoài, có người đến đây để thám hiểm, cũng có người đến để đi săn giống các anh."
Lão K lại hỏi tiếp: "Thế sao các cậu lại biết là bọn họ bị quỷ núi gi.ết?
Hùng Quang khẳng định: "Trong truyền thuyết của chúng tôi từ thời xa xưa đã có quỷ núi rồi, trước kia có người làm thổ phỉ, nhũng nhiễu càn quấy, nên đã bị quỷ núi bắt đi. Trong các trại của chúng tôi đều có nơi thờ quỷ núi, đây chính là cấm địa. Những người kia vào trại của chúng tôi, lại không tôn trọng phong tục của chúng tôi, tìm cách xâm nhập cấm địa, cho nên quỷ núi mới bắt bọn họ đi."
Tôi không kìm được nói: "Lỡ bọn họ bỏ đi trong đêm rồi thì sao, sao cậu lại dám khẳng định chắc chắn là bọn họ đã bị quỷ núi bắt đi thế?"
Hùng Quang đáp: "Đầu của bọn họ nằm ngay trong cấm địa của quỷ núi, cơ thể bị quỷ núi cắn thành mấy miếng, vậy đương nhiên là bị quỷ núi bắt đi rồi."
Lão K nhíu mày, tôi hiểu ý của anh ấy. Nơi này đã có người tử vong, coi như là một vụ án rất nghiêm trọng, hơn nữa một vụ án ly kỳ thế này, với tính cách của anh ấy, chắc chắn là muốn lập tức bắt tay vào điều tra ngay.
Hai người chúng tôi trao đổi qua ánh mắt, anh ấy lại nhẹ lắc đầu, hiển nhiên là không đồng ý rời đi nơi này, cũng có một số chuyện đã vượt khỏi dự liệu của tôi.
Thiên Nhai im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng hỏi: "Các cậu báo cảnh sát chưa?"
Hùng Quang nói: "Mạng người quan trọng, sao mà không báo cảnh sát được chứ? Có rất nhiều cảnh sát đến, còn điều chuyên gia từ tỉnh tới, nghiên cứu lâu lắm, cuối cùng kết luận là những người này bị dã thú cắn c.hết, nhưng tại sao dã thú không hề động đến đầu của những người đó, ngược lại còn xếp lên tế đàn, bọn họ cũng không biết. Thực ra mọi người trong trại chúng tôi đều biết, quỷ núi đã bắt bọn họ đi rồi, đặt đầu ở đó là để doạ những kẻ khác thôi."
Ở nơi hoang vu thế này mà lại nghe được chuyện kinh dị có thật như vầy, thực sự có chút rùng rợn.
Một cơn gió lạnh thổi qua, tia lửa bắn ra tứ phía, ở nơi tăm tối đột nhiên có một con chim vỗ cánh bay, kinh hoảng kêu lên, trong bóng đêm truyền đến tiếng sột soạt, như có một con quái vật nào đó đang ẩn ấp.
Bạn gái của thổ hào sợ trắng mặt, trốn vào trong lòng hắn, hoảng sợ nói: "Tiếng gì vậy?! Có phải là quỷ núi đến rồi không?!"
Thổ hào nhanh chóng kéo cung lên, cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh, cố gắng trấn định nói: "Không sao, có anh ở đây!"
Hùng Quang vẫn ung dung ngồi: "Không có việc gì đâu, quỷ núi sẽ không chủ động đi hại người, chỉ cần không xâm nhập vào cấm địa của nó là sẽ không sao hết."
Lão K hỏi: "Thế cấm địa của quỷ núi ở đâu?"
Hùng Quang đứng dậy, chỉ chỉ phía dưới núi, từ xa nhìn lại, nơi đó có điểm điểm ánh sáng nhỏ phát ra, chính là thôn trại đã xuất hiện quái sự đó.
Cậu ta nói: "Ở ngay phía sau thôn chúng tôi ấy. Chỗ đó có một ngọn núi hoang, cấm địa của quỷ núi ở đấy."