Lão K gật gật đầu, đưa tiền xe cho anh, rồi bảo mọi người lên xe.
Tài xế vui vẻ đếm xấp tiền, đột nhiên thấy có người bị trói hai tay phía sau, anh ta giật bắn người, sợ hãi nói: "Ông chủ, anh đây... đây là bắt cóc đó, như vậy là... là không được, bị bắt là bóc lịch sướng luôn đó!!!"
Lão K không thèm đếm xỉa đến anh tài xế, trực tiếp vứt thêm vài chục tờ tiền nhét vào tay anh.
Ấy thế là anh tài xế liền im bặt, ngoan ngoãn mở cửa xe mời mọi người lên, chuẩn bị chạy về.
Vào lúc đó, Ly Ly lại không muốn lên xe, cô lạnh lùng nhìn lão K nói: "Không phải anh nói có cảnh sát ở đây đợi sẵn sao?"
Lão K hững hờ nói: "Ô, thế à? Tôi nói bừa đấy!"
Ly Ly tức giận lấy điện thoại đưa ra trước mặt anh nói: "Bây giờ gọi cũng không muộn!"
Lão K lạnh lùng đáp: "Đúng thật là không muộn, chỉ là không biết người mà cảnh sát muốn đưa đi là ai đây?"
Ly Ly không một chút sợ hãi nhìn thẳng vào mặt lão K nói: "Câu nói này của anh có ý gì!?"
Lão K cười tiếp lời: "Nếu như cô hiểu tôi thì chắc sẽ biết, tôi thường hay nói những câu không có nghĩa gì cả."
Ly Ly hừ một tiếng, không nói thêm gì, xoay người đi vào xe.
Chiếc xe rất nhanh chóng lái về khách sạn.
Tiếp tân đang nằm gục trên bàn ngủ say sưa, cho nên chúng tôi đi vào một cách thật dễ dàng.
Về đến phòng, trước tiên tôi đem hung thủ cột chặt trên ghế đề phòng hắn ta có cơ hội trốn thoát, tôi vừa muốn lột đi cái đồ che mặt của hắn thì lão K không đồng ý, bảo tôi cứ để hắn như vậy đi.
Hung thủ hoàn toàn suy sụp, hắn gục đầu xuống, tôi muốn làm gì hắn cũng được, hắn không giãy giụa, không lên tiếng, chẳng khác gì một cái xác sống.
Trong khách sạn, lão K hoàn toàn thoải mái, anh cởi cái áo khoác to đùng xuống, quăng giày sang một bên, thậm chí còn tự rót cho mình một ly rượu vang, dựa trên ghế từ từ thưởng thức, giống như không ai tồn tại trong căn phòng này vậy.
Qua một hồi lâu, hình như anh đã quay về với thực tại, nhìn thấy hai người Tiểu Lâm còn đứng ở đó, ngồi cũng không được, đứng cũng không xong, nên anh cũng rót cho cậu ta một ly, nói: "Nào, uống một ly đi, tôi thấy sắc mặt của cậu không được tốt cho lắm."
Tiểu Lâm cám ơn rồi cầm lấy cái ly uống một ngụm, rồi nhỏ tiếng hỏi: "Tại sao anh không đưa hung thủ cho cảnh sát mà phải dẫn về đây?"
Lão K gật gật đầu, đáp: "Trên thực tế thì tôi rất muốn làm vậy. Nhưng... Tôi vẫn là câu nói đó, tôi không biết nên đưa ai đến đồn cảnh sát."
Ly Ly phẫn nộ hét lớn: "Hung thủ, tất nhiên là hung thủ rồi!!!"
"Haa!" Lão K phấn khích đến nổi đứng dậy, nói tiếp: "Tôi hoàn toàn đồng ý với quan điểm của cô. Nhưng mà... Trước tiên chúng ta nên xác nhận ai mới chính là hung thủ đã!"
Anh vỗ tay hai cái, "Vậy thì, ngay bây giờ, Tiểu Lục, mời khán giả của chúng ta vào chỗ ngồi, kịch hay xin được phép... Bắt đầu!!!"
Lão K như một ảo thuật gia, phấn khích vô cùng, đây là biểu hiện của anh khi đã khống chế được mọi chuyện đang xảy ra.
Tôi cũng kích động lắm, vật vã bao nhiêu lâu, cuối cùng vụ án trường học ma giết người cũng đến lúc kết án rồi.
Lão K cúi đầu chào rồi bắt đầu diễn thuyết: "Đầu tiên, tôi sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện."
"Nhân vật chính trong câu chuyện này, là một cô nhi ở vùng sâu hẻo lánh...
Từ nhỏ, ba mẹ cậu ta mất sớm cho nên cậu ta đã nhận hết bao nhiêu tủi nhục, ngược đãi, cười nhạo, chế giễu, cậu ta cảm thấy bản thân mình là một thứ gì đó rất xui xẻo, sinh ra là để cho người khác bắt nạt, cho nên cậu ta như một cái xác không hồn sống qua ngày, không có hi vọng, cũng không dám nghĩ đến tương lai.
Bỗng một ngày, có một cô gái đến gần cậu ta, cô gái ấy không như bao người khác cười nhạo anh, ngược lại còn an ủi khích lệ, nói chỉ cần cậu ta cố gắng thì nhất định sẽ thành công.
Tuy rằng cô gái đó chỉ là một cô gái bình thường, nhưng trong mắt cậu ta, cô ta như một ngọn núi tuyết, cao không với được, ngay cả thần thánh cũng không thể nào xâm phạm.
Vì cô ấy, anh ta có thể dâng hiến tất cả, bao gồm cả sinh mạng của mình, hoặc là sinh mạng của người khác.
Cô ấy đi du học, cậu ta cũng đi theo đến đó để kiếm việc làm.
Chàng trai đó từng nhặt ve chai, từng làm thợ hồ, từng bán máu, từng trộm cắp, nhưng những thứ này đối với anh đều chẳng là gì, cậu ấy chỉ cần được ở gần nữ thần, âm thầm theo dõi cô, như thế là đủ lắm rồi!
Từng ngày trôi qua cậu ấy luôn lặng lẽ ở bên cạnh cô, dõi theo cô, thông qua một số thủ đoạn để biết được một ít thông tin về cô gái ấy.
Cứ âm thầm lặng lẽ như vậy.
Cậu ta có thể bởi vì cô ấy vui vẻ mà cảm thấy vui lây, có thể vì cô ấy buồn mà cảm thấy xót xa, có thể vì cô ấy phiền não mà cảm thấy đau lòng.
Bởi vì muốn có được nhiều tin tức của nữ thần hơn, chỉ cần anh có thời gian thì sẽ đến trường của nữ thần để đá banh, dùng số tiền thu nhập ít ỏi của anh để mời họ uống rượu, hút thuốc, trăm phương ngàn kế lấy lòng, cũng chỉ là vì muốn biết được những chuyện liên quan đến nữ thần, lại sợ người ta biết ý đồ của anh, nên chỉ có thể nhờ men rượu để nghe ngóng tin tức mà thôi.
Đây là một loại tình yêu đơn phương, vừa tàn nhẫn vừa hèn mọn, kết cục nhất định sẽ là một bi kịch.
Thế nhưng, thế giới này vốn dĩ là rất tàn khốc mà.
Rất nhanh, cậu ấy đã phát hiện, không phải ai cũng giống như cậu ấy tôn trọng nữ thần của mình.
Có lần mọi người đang ngồi tán dóc, cuối cùng cậu ấy đã nghe được tên của nữ thần, nhưng người nhắc đến cái tên đó lại là một hoa hoa công tử nổi tiếng ở trường. Cái người mà hay trêu đùa tình cảm của các cô gái, thậm chí hắn còn công khai cá cược với mọi người, trong vòng một tuần nhất định sẽ dụ được nữ thần lên giường với hắn để thử xem khẩu vị mới, điều này khiến cho cậu ta cảm thấy rất tức giận muốn ngất đi!
Thằng súc sinh đội lốt người này, vậy mà dám ngang nhiên ô nhục nữ thần của cậu ta như vậy!
Đây là tội ác không thể nào tha thứ!
Cậu ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đã có ý tưởng từ một bộ phim kinh dị cấp ba, cậu ta tuỳ tiện viết lời nguyền lên một tờ giấy tập, rồi nhét vào túi áo của hắn trong một lần đá banh cùng nhau.
Cậu ta nhận định rằng, bản thân mình giết hắn, là đang giúp hắn chuộc tội và gột rửa tội lỗi của mình.