Lão K lại nhún vai, nói: "Tôi thừa nhận, đích thật là tôi không có bằng chứng, trong cuộc đời của tôi đã gặp qua biết bao nhiêu loại phụ nữ thâm độc, nhưng cô chắc chắn là người giỏi nhất trong số họ. Thậm chí giây phút cuối cùng ở bãi sông, cô đã nhịn không được không ra tay, còn thành công đem vũ khí giấu đi. Tôi thừa nhận, đích thực không thể dùng pháp luật để trừng trị cô, nhưng tôi tin chắc, từ giờ giấc mộng làm dâu hào môn của cô sẽ bị cắt đứt triệt để, ít ra thì Lâm gia vĩnh viễn sẽ không chấp nhận cô."
Câu nói này như một viên đạn vô hình bắn thẳng vào tim cô, cơ thể cô có chút chao đảo, xém chút nữa là té xuống, tiếp đó cô liền nắm chặt tay của Tiểu Lâm, muốn Tiểu Lâm thương hại cô một chút.
Tiểu Lâm lạnh lùng hất tay cô ra rồi đi về phía chúng tôi.
Lão K chán ghét ra mặt nói: "Thôi đủ rồi, con nhỏ này! Tuy là bây giờ tôi không thể đích thân tống cô vào tù, nhưng tôi tin chắc rằng, sẽ có một ngày tôi có thể làm được! Từ giờ trở đi, tôi nhất định sẽ canh chừng cô, trừ khi cô không còn giở trò tác quái nữa! Vậy thì giờ phút này, dù cho là đêm khuya đi nữa, mời cô ra khỏi phòng tôi, ngay và luôn! Không tiễn!"
Nghe lão K cất lời, gã điên dưới đất gào lên trừng mắt về phía anh, hận không được muốn đứng dậy giết lão K ngay lập tức.
Lão K nhìn hắn nói: "Còn phần anh, tôi sẽ sắp xếp cho anh một cách thích đáng. Tiểu Lục, lập tức gọi bảo an, thông báo rằng ở đây đã bắt được kẻ sát nhân liên hoàn của vụ án trường đại học, dặn họ đưa hắn đến đồn cảnh sát gần nhất! Tôi tin chắc rằng không đến một đêm, mọi tội lỗi của hắn sẽ được công bố trước thiên hạ."
Trước khi đi ra cửa, Ly Ly trừng mắt liếc lão K, thâm độc nói: "Rồi sẽ có một ngày, chúng ta lại gặp nhau thôi."
Lão K bĩu môi: "Tôi tin chứ, nếu thật sự có ngày đó, thì chắc chắn sẽ không phải gặp trong tù, mà là nơi sâu thẳm của địa ngục."
Tiểu Lâm dĩ nhiên là không thể chấp nhận nhiều đã kích ập đến một lần như vậy, Ly Ly vừa ra ngoài thôi, thì cậu ấy đã gục xuống đất, giống như một bệnh nhân yếu ớt không gồng gánh nỗi nữa.
Tuy là rất cay nghiệt đối với Ly Ly, nhưng anh vẫn đối xử với Tiểu Lâm rất tốt, anh vội vàng đỡ cậu ta dậy, vỗ vỗ vai anh an ủi: "Đừng lo lắng, ả ta sẽ không về đây nữa đâu. Tiểu Lục, rót cho tôi ly rượu! À không, không lấy rượu vang, phải rót bình rượu xái ở dưới ấy!"
Uống xong rượu, khuôn mặt của Tiểu Lâm bắt đầu chuyển sang đỏ, ánh mắt mơ màng, lẩm bẩm nói nhỏ: "Tại sao vậy? Tại sao em ấy phải làm như vậy?"
Lão K vỗ vỗ vai cậu ta nói: "Con người là cái thứ khó đoán nhất, có khi chỉ vì một chút lợi ích mà phải dấn thân vào con đường nguy hiểm, cô ta không phải là người đầu tiên, cũng không thể là người cuối cùng. Dù sao thì cậu cũng đã làm thủ tục thôi học, chi bằng chuyển đi nơi khác tốt hơn, nếu như trong lòng vẫn còn vướng bận, thì đi du lịch cho khuây khỏa, đi đây đi đó mở mang tầm mắt, thế giới này lớn lắm, người xấu lại không nhiều.
Thôi được rồi, chắc rằng đêm nay cậu cũng không muốn đi đâu nữa, không mấy ở lại cùng chúng tôi chịu chật một tí! Tắm cái cho mát, rồi ngủ một giấc ngon lành, cứ xem như mình vừa trải qua một cơn ác mộng đi."
Tiểu Lâm bây giờ ngoài nghe và gật đầu ra, chẳng còn biết bản thân nên làm gì nữa. Ánh mắt của cậu ta vẫn còn mê man lắm, nhưng cũng đã kiên định hơn rất nhiều.
Lão K trườn dài trên ghế, ánh mắt trầm ngâm nhìn ra phía cửa sổ, giọng anh chùng xuống hỏi tôi: "Tiểu Lục, cậu còn nhớ không? Tôi từng hỏi cậu, một giọt nước giấu chỗ nào là an toàn nhất?"
Tôi gật gật đầu.
Rồi anh lại nói tiếp: "Một giọt nước không phải chỉ cần đem xuống đại dương thì nó sẽ an toàn, mà là nó sẽ an toàn nếu như nó biến thành một vật thể khác. Từ đầu đến cuối, Ly Ly đều không hề ra tay, cho nên cậu thấy không, cho đến giây phút cuối cùng, tôi cũng không thể đưa cô ta vào vòng pháp luật. Cô ấy tự biến cô ấy thành một viên đá, rồi trở thành tuyết. Đương nhiên, cô ấy vẫn còn quá trẻ, đây vẫn chưa phải là điều đáng sợ nhất."
Tôi liền hỏi anh: "Thế điều đáng sợ nhất là gì?"
Lão K chán chường trả lời: "Tôi từng gặp qua một người, vì muốn giấu đi giọt nước đó, mà đã tạo ra cả một đại dương..."
Tôi: "... Người đó sao?"
Lão K: "Mười năm trước, tôi cứ nghĩ sẽ cùng hắn ta đồng quy vu tận... Nhưng mà, cậu thấy không, ngay cả loại người như tôi mà vẫn còn sống sờ sờ, tôi cảm thấy có thể hắn vẫn chưa chết đâu... Nếu không thì, thế giới này cô đơn biết bao!"
Anh ta nóc cả ly rượu vang, bắt đầu tăng động lên, chạy khắp nơi từ phòng này sang phòng nọ, múa tay múa chân, thuật lại các manh mối mà anh phá vụ án vừa rồi.
"Tiểu Lục, từ khi mới bắt đầu, tôi đã biết vụ án liên hoàn này tuyệt đối không phải do xã hội đen làm ra.
Nhiều người thường có những suy nghĩ sai lầm, họ luôn nghĩ rằng những vụ án giết người hàng loạt phải được thực hiện bởi những kẻ sát nhân khét tiếng, nhưng sự thật lại không phải như vậy.
Một thằng lưu manh thu tiền bảo kê, sẽ không dễ dàng đi giết người, chứ đừng nói đến làm sát nhân liên hoàn, nếu như giết người rồi thì hắn làm sao có thể làm ăn ở chốn này nữa!? Đối với bọn nó mà nói, sự uy hiếp lớn nhất đối với họ chính là các thương nhân phản kháng không nộp tiền bảo kê nữa, như thế chính là sự trả thù và đả kích lớn nhất đối với bọn nó rồi, cũng chỉ có nhiêu đó mà thôi.
Đương nhiên, tôi cũng đã đem những bằng chứng phạm tội của họ phát đi những bộ phận liên quan, tin chắc rằng họ sẽ nhận được sự trừng trị thích đáng.
Vả lại, không cần biết sinh viên của thế mạnh cỡ nào, nhiều nhất cũng chỉ có bốn năm là sẽ rời khỏi nơi này, cho nên căn bản sẽ không tạo ra nhiều tổn thất cho lắm!
Cho nên ngay từ lúc Ly Ly cường điệu lặp đi lặp lại là do xã hội đen làm, tôi đã bắt đầu nghi ngờ cô ta.
Tiếp đó khi chúng ta đang điều tra trong trường, nhất là khi bạn cùng phòng của cô ấy tiết lộ thông tin cho tôi, tôi mới phát hiện cô ấy không phải là một cô gái tầm thường. Cô ta có một sự tự tin vô cùng mãnh liệt, kiêu ngạo, dũng khí, dám ý kiến, mà còn rất bình tĩnh, vì muốn đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào.