Hơn nữa, sông Bạch Triều kéo dài về mọi hướng, qua sông về phía tây là Bắc Kinh, qua sông về phía đông là Hà Bắc, đi dọc sông là có thể thẳng đến Hà Bắc và Thiên Tân, hai bên bờ đều có công trường xây dựng, những cánh rừng già, không cần biết là lên bờ ở hướng nào, thì đều có thể dễ dàng trốn thoát.
Lúc đó tôi có hơi căng thẳng, một điều kiện có lợi cho bọn tội phạm như thế, lại là hiện trường giúp cho bọn tội phạm dễ trốn thoát như vậy thì tại sao lão K không kêu thêm vài người đi chung để phòng thủ chứ?
Đang suy nghĩ thì tôi lại nghe thấy tiếng "rẹt...rẹt..." vang bên tai.
m thanh này lạ lắm, nghe thì giống như đang có người đang xé miếng vải mục nát, cứ "rẹt...rẹt...", được một lúc thì lại im bặt.
Tiếp đó, lão K ra dấu cho tôi, bảo tôi chú ý đến cái hố cát phía trước cách đây năm, sáu mét.
Tôi dùng sức banh con mắt cho to ra để nhìn, mà đã nhìn thấy gì đâu, nhưng mà khi biết là hung thủ sắp lộ diện thì tâm trạng tôi vừa phấn khích vừa căng thẳng, tôi cố dùng sức dụi mắt, hơi cũng không dám thở mạnh mà nhìn trân trân vào chỗ lão K chỉ tôi.
Không biết đã đợi bao lâu rồi, mà trong vỏn vẹn vài giây, hình tôi thấy trong hố cát thoắt ẩn thoắt hiện một bóng người, người đó đang từ từ bò ra khỏi hố cát, rồi nhẹ nhàng cẩn thận đi thẳng về phía trước.
Tôi liền nhéo lão K một cái thật mạnh, để anh hiểu ý rằng hung thủ đã xuất hiện.
Lão K đau đến điếng người nghiến răng, lập tức lấy tay nhéo ngược lại tôi, tôi đau đến bụm miệng lại vì xém tí là tôi la lên.
Tôi còn chưa kịp định hình thì bóng người ở bên đó đã biến mất trong bóng tối rồi.
Ngay lúc này, lão K đã bắt đầu hành động, ông khum người lén lút đi theo sau người đó.
Tôi mặc kệ chân còn đau, vội vàng đứng dậy, khum người bước theo anh ta.
Cứ như vậy, rất nhanh chúng tôi đã tiếp cận được hung thủ.
Hành động lần này của lão K thật sự rất kỳ quái.
Anh ta cẩn thận theo sau cách hung thủ tận năm, sáu mét, chứ không đi lên bắt hắn ta, căn bản như anh chẳng sợ hung thủ sẽ làm hại Tiểu Lâm vậy.
Tuy rằng tôi không hiểu ý định của anh ta, nhưng tôi có niềm tin tuyệt đối với lão K, nên vẫn âm thầm đi theo sau, sẵn sàng tiếp viện cho anh ta bất cứ lúc nào.
Chúng tôi ngày càng đến gần Lâm Thần Ngữ, thậm chí còn có thể nghe thấy rõ tiếng sột soạt của họ đang bước đi.
Mượn ánh sáng đèn pin của Tiểu Lâm, tôi thấy hắn dừng lại ở một đồi cát trước mặt, nhìn hai người đang chậm rãi đi tới, anh ta do dự một chút, sau đó đột nhiên xông ra, hung hãn lao phía của Tiểu Lâm.
Cùng lúc đó, lão K cũng xông ra, gấp gáp nói với tôi: "Tiểu Lục, nhanh!!!"
Tôi gào lên một tiếng rồi cũng theo đó mà lao ra theo lão K, mới phát hiện lão K đã thành công chế phục hung thủ mất rồi. Nhưng tư thế của anh ta kỳ lắm, anh nằm đè lên cả người của hung thủ, làm cho hắn nằm gọn không tài nào nhúc nhích được, ai mà bắt người bắt tới kiểu này chứ, nhìn giống như đang bảo vệ hắn thì đúng hơn.
Lâm Thần Ngữ mặt cắt không còn giọt máu, kinh hãi nhìn họ rồi lùi về sau, té nhào xuống đất.
Lão K thở hổn hển hô to: "Tiểu Lục! Nhanh! Nhanh lên!!!"
Tôi không biết anh ta có bị thương hay không nên đã sốt ruột trả lời: "Tôi đây! Tôi ở đây!!!"
Lão K liền nói: "Mặc kệ tôi! Mau đi qua chỗ của Ly Ly, nhất định không được để họ đi qua đây!"
Tôi có chút không hiểu, nhưng vẫn làm theo lời của anh ta dặn, kiên quyết chắn ngang trước mặt họ, không cho họ sang đó.
Ly Ly bình tĩnh hơn Tiểu Lâm rất nhiều, sắc mặt trắng bệch dưới ánh đèn pin còn đáng sợ hơn nữa kia, trong phút chốc, tôi cảm thấy vẻ mặt cô ta không giống như là sợ hãi, mà là phẫn nộ, nhưng rất nhanh cô ta đã khôi phục lại vẻ bình thường, nhỏ nhẹ an ủi Tiểu Lâm.
Lão K đã hoàn toàn chế phục được tên hung thủ, đem hai tay hắn trói ra sau dùng dây thừng quấn chặt lại, đây là một thanh niên cao to cường tráng, trên đầu hắn có đeo một cái vớ lưới màu đen, nhìn không rõ mặt mũi. Tới đây đã hiểu tiếng rẹt rẹt vừa nảy là từ đâu ra rồi hầy.
Lão K bật sáng đèn pin lên, đưa thẳng ra phía bờ Đông lắc cái đèn vài cái, như đang phát tín hiệu cho ai đó vậy.
Rất nhanh, bên phía Đông cũng sáng lên hai ngọn đèn.
Lão K thấp giọng nói: "Đêm nay thu hoạch không tồi, dù sao mấy anh cảnh sát cũng không phí công chuyến này."
Tuy anh ta nói như thế, nhưng tôi để ý thấy anh vẫn còn căng thẳng lắm, giống như đang phòng bị cái gì đó.
Tôi chú ý thấy anh ta để Tiểu Lâm và Ly Ly đi trước, tôi ở chính giữa, còn anh ta và hung thủ đi ở phía sau cùng.
Nhìn dáng vẻ của anh, giống như đang bảo vệ cho hung thủ mà phòng bị chúng tôi vậy.
Đó là một đêm u ám của mùa thu, bầu trời sao ảm đạm, gió lạnh buốt cả người, những giọt sương dày đặc rơi xuống đất, lạnh lẽo trắng xóa khắp nơi, con người như đang đi trong miệng của một con quái thú khổng lồ, không nhìn thấy phương hướng, cũng không thấy đường lui, cả thế giới như rơi vào cái lồng tối đen không đáy và vô tận.
Tuy chúng tôi đã mở hết tất cả đèn pin lên, số người cũng gia tăng, hung thủ cũng đã bị trói, nhưng tôi vẫn cảm thấy nguy hiểm vẫn chưa giảm đi, tâm trí tôi vẫn còn căng thẳng lắm, tôi cứ nhìn chằm chặp từng cử chỉ của hai người trước mặt miết thôi.
Không ai nói chuyện với ai, cả đội cứ trầm mặc đi về phía trước, chẳng có chút vui mừng vì đã phá án hay bắt được hung thủ cả.
Trong bóng tối, tôi cảm nhận được có một ánh mắt của con quái thú đang dán chặt lên người tôi, khiến tôi khó chịu thật sự, tôi rất muốn nhanh chóng đi ra khỏi bãi sông này, nhưng lại không đi nhanh được, cái cảm giác đi lại trong màn sương dày đặc này thật khiến cho con người ta cả đời khó quên.
Khó khăn lắm mới đi ra được bãi sông, tôi phát hiện ánh đèn trên bờ không phải là xe của cảnh sát, mà là đèn pha của một chiếc xe chở thuê.
Đợi khi chúng tôi đến gần, anh tài xế trong xe liền vội vàng bước ra, đây là một thanh niên còn trẻ, khuôn mặt nhiệt tình nhìn lão K nói: "Ôi ông chủ, nhận được cuộc gọi của anh tôi lập tức chạy đến, tôi đợi ở đây đã hơn một tiếng rồi."