Chương 24: Quỷ Núi Ăn Thịt Người (5)

Thám Tử K

Truyền Thuyết Của Một Con Cá 29-10-2022 17:53:32

Lão Hắc che miệng ngáp, đứng dậy nói: "Nếu quỷ núi không đến bắt chúng ta thì cũng không có gì phải sợ rồi. Cứ nhịn đói thế này cũng không ổn, đã nói là đi săn thì kiểu gì cũng phải săn một chút mới được chứ. Thổ hào ca, nếu không chúng ta ra ngoài đi dạo mấy vòng, bắt mấy con thỏ hoang gà rừng gì đó về nướng?" Thổ hào ca rõ ràng đã bị câu chuyện của Hùng Quang dọa sợ rồi, hơi do dự, hơn nữa bạn gái hắn sống chết không buông hắn ra, đau khổ cầu xin hắn đừng đi, hắn thuận nước đẩy thuyền nói hôm nay hắn mệt quá, không đi nữa, để Thiên Nhai với lão Hắc đi đi. Lão Hắc gật gật đầu, nói: "Đã vậy thì để thổ hào ca ở lại đây nghỉ ngơi đi. Thế này nhé, Hùng Quang, cậu dẫn đường, lão K, tiểu Lục, ba người chúng ta đi thử may mắn một chút! Thổ hào ca, anh cho bọn họ mượn cung dùng đi!" Lão K chủ động đứng dậy, tiếp lấy một bộ cung tên, vỗ vỗ bả vai tôi, nói: "Tiểu Lục chưa đi săn bao giờ, để cậu ấy ở lại đây nhặt thêm chút củi gỗ chuẩn bị làm bếp trưởng, tôi đi cùng mọi người ha!" Không ngờ lão K lại thích đi săn đến thế cơ, tôi cũng cổ động anh ấy ra ngoài chăm chạy vào, săn được càng nhiều càng tốt. Anh ấy cởi mở cười, đứng đó chỉnh dây cung, chậm rãi bước đi, lúc qua chỗ tôi, anh ấy bất động thanh sắc ghé vào tai tôi nói một câu: "Chút nữa bất kể xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối đừng rời khỏi thổ hào ca!" Tôi ngơ ra, vừa định hỏi, anh ấy đã quay đi rồi, mấy người cùng lão Hắc cười cười nói nói rời đi. Cả người tôi đột nhiên phát lạnh, kéo kéo vạt áo chạy lại gần thổ hào ca, xem ra đêm nay sẽ là một đêm không mấy yên bình rồi. Sau khi mấy người lão K rời đi, ba người chúng tôi ngồi quanh đống than nhỏ giọng nói chuyện, Thiên Nhai khoanh tay một mình trầm mặc đứng tựa vào cành cây, không hề tham gia vào câu chuyện của chúng tôi, mọi thứ toát lên vẻ vô cùng quái dị. Xung quanh an tĩnh đến lạ, ngẫu nhiên lại có tiếng kêu kì quái của động vật truyền đến, thỉnh thoảng có con sóc nhỏ dừng lại trên cành cây, đứng ở nơi không xa tò mò đánh giá chúng tôi. Bạn gái của thổ hào hiển nhiên rất thích hoàn cảnh ấm áp thế này, cũng có lẽ là đêm tối cho cô ấy cảm giác an toàn, cả thế giới dường như thu nhỏ lại, tưởng tượng cảnh hai người có thể vĩnh viễn bên nhau, cô vùi đầu vào trong lòng thổ hào ca, không ngừng líu ríu nói gì đó, liên tục lấy đồ ăn trong balo ra, cắm một trái chuối tiêu vào que bỏ lên lửa nướng. Tôi bất an vừa trò chuyện với cô ta, vừa cảnh giác chú ý động tĩnh xung quanh, đặc biệt là Thiên Nhai, sợ anh ta bất ngờ xông tới, thủ tiêu chúng tôi. Thổ hào ca đưa cho tôi một điếu thuốc, sẵn tiện châm luôn, lại đưa cho Thiên Nhai một điếu, bảo tôi qua một bên hút thuốc. Lúc chuẩn bị đi, hắn nhìn Thiên Nhai một cái, không biết vô tình hay cố ý cầm một bộ cung lên, mang theo. Vừa châm thuốc xong, hút một hơi, đã nghe thấy thổ hào ca bên cạnh nhỏ giọng hỏi tôi: "Tiểu Lục, cậu nói thật với anh đi, hai người kia muốn hại anh đúng không?!" Tôi giật mình, sao hắn ta lại biết được?! Quay đầu lại nhìn, Thiên Nhai vẫn khoanh tay đứng đó, như một chiến binh vậy, không hề động đậy. Bạn gái thổ hào ngọt ngào cười nhìn chúng tôi, dùng lực khoát khoát tay, ý là cô ấy đã nướng xong một trái chuối rồi, bảo chúng tôi mau trở lại ăn. Ở nơi xa, đống lửa phát ra tiếng nổ tanh tách, quanh cảnh xung quanh trở nên mơ hồ, tôi nhìn vào gương mặt nghiêm túc của anh ta, nhất thời không biết nói gì cho ổn. Tôi lắp bắp đáp: "Không... không có nha!" Thổ hào xoẹt một cái kéo căng dây cung lên, hừ lạnh, đạo: "Anh mày có tiền nhưng không ngu, hai tên kia chắc chắn có vấn đề! Muốn tiền có thể nói, anh mày sẽ cho bọn họ, nhưng ép ông đây cho thì ông đây cũng không phải dễ chọc đâu!" Tôi cũng không biết nên nói gì, bởi vì lão Hắc bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì, tôi cũng thực sự không biết, có điều thông qua lời cảnh tỉnh của lão K, tôi cũng thấy bọn họ có vấn đề. Không ngờ tới chính là ánh mắt của thổ hào lại sắc bén đến thế, tôi cũng phải lau mắt mà nhìn. Sau này, cùng lão K giải quyết nhiều vụ án hơn, tiếp xúc với nhiều ông to bà lớn, tôi mới phát hiện, phàm là kẻ thành công thì nhất định phải có chỗ hơn người, người Trung Quốc vốn có tâm lý thù giàu, đặc biệt, dưới ngòi bút của văn nhân, phú nhân quý nhân đều được miêu tả với hình tượng vừa tham lam vừa ngu xuẩn, điều này không chỉ không đúng mà còn cực kỳ buồn cười. Thực ra, bạn cứ nghĩ xem. Với tư cách người cầm quyền chiếm giữ ở đỉnh kim tự tháp của xã hội, bọn họ sở hữu nguồn tài nguyên tốt nhất, từ nhỏ đã ở trong môi trường giáo dục đỉnh cao, hằng ngày tiếp xúc với những người tinh anh nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể tham khảo ý kiến của chuyên gia có học vấn hàng đầu. Người được bồi dưỡng từ tài nguyên như thế, làm sao lại có thể vừa ngu xuẩn vừa tham lam được cơ chứ? Đương nhiên, xác thực có một số cậu ấm cô chiêu, bất kể có dùng bao nhiêu tài nguyên bồi dưỡng, bọn họ vẫn không hề thay đổi, đây là một ngoại lệ điển hình, nhưng cũng không thể vì những ngoại lệ này mà bỏ qua quy luật chung đa số. Thổ hào ca vỗ vỗ vai tôi: "Tiểu Lục, không cần phải sợ, anh mày đã nhìn ra từ lâu rồi, cậu với lão K, hai cậu không phải cùng đường với bọn họ. Không sao, có chuyện gì cậu cứ nói với anh, anh sẽ phối hợp với cậu." Hắn thành khẩn nhìn tôi: "Bọn họ hại anh rồi, cũng sẽ không tha cho hai người các cậu. Chúng ta bây giờ là một!"