Không ít trường hợp người trong thôn bị dã thú cắn, bởi vậy đại phu xử lý rất nhanh nhẹn.
Hắn xử lý vết thương xong, bôi thuốc rồi băng bó lại lần nữa.
"Xong rồi"
"Đại phu vất vả rồi, ra đây uống ly trà đi" Khương Dao cười nói với Chu Dung.
Khi Khương Dao cười rộ lên làm mi mắt cong cong, có hai má lúm đồng tiền khiến gương mặt tăng thêm vài phần quyến rũ.
Đột nhiên nàng cảm thấy như mình bị ai đó trừng mắt một cái, nàng nhìn về phía Cơ Hoài Dã, cảm thấy hơi khó hiểu.
Hắn trừng mình làm gì?!
Chu Dũng cũng cảm thấy có một ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên người hắn, còn đáng sợ hơn lúc nãy, sợ tới mức chạy nhanh ra khỏi phòng.
Khương Dao rót cho đại phu một ly trà.
"Đun thuốc lên uống, một ngày hai lần. Ngày mai ta sẽ tới thay thuốc" Chu Dung nói.
Khương Dao trả bạc rồi tiễn Chu Dung đi.
"Nương, cháo nấu xong rồi" Điềm Bảo chạy tới nói.
Cháo là do Cẩu Nhi nhóm lửa, Trình lão thái nấu.
Triệu thị lấy cớ mình đang bị bệnh mà nằm ở trên giường không đi ra ngoài, chỉ có mỗi Trình lão thái làm việc, bà ta rất lười, cho nên nấu thứ tiện nhất là cháo.
Khi Khương Dao bưng cháo vào trong phòng Cơ Hoài Dã, lập tức thấy hắn nhìn chằm chằm mình.
"Ngươi, tự trọng một chút" Cơ Hoài Dã nói.
Vẻ mặt Khương Dao ngơ ngác.
"Ngươi có gia đình rồi, đừng làm như thế với người nam nhân khác" Cơ Hoài Dã nói.
"Có gia đình gì?"
"Có đứa trẻ gọi ngươi là 'nương' "
Khi nghe thấy có một giọng nói non nớt gọi Khương Dao là nương, trong lòng hắn bỗng dưng cảm thấy mất mát.
"Đúng thế, ta có hai đứa con, bé trai tên là Cẩu Nhi, bé gái tên là Điềm Bảo" Khương Dao nói.
"Ngươi có tướng công mà còn..." Giọng nói của Cơ Hoài Dã không khỏi pha lẫn sự tức giận.
Cơ Hoài Dã cảm thấy bản thân tức giận chắc chắn là do nàng không biết tự trọng, rõ ràng đã có tướng công rồi mà còn nói như thế với mình!
"Ta không có tướng công, ta là quả phụ" Khương Dao nói.
Cơ Hoài Dã sửng sốt: "Quả phụ?"
"Đúng thế, tướng công ta đã chết rồi"
Người nam nhân khiến nàng sinh ra đứa nhỏ cho tới nay vẫn chưa hề xuất hiện, cho dù không chết thì Khương Dao cũng coi như hắn đã chết rồi.
Sau khi Cơ Hoài Dã nghe nói thế thì bỗng dưng cảm thấy dễ chịu hơn chút.
"Huynh mau ngủ một giấc đi, ta đi ra ngoài đây" Khương Dao nói xong, lập tức đi ra ngoài.
Cơ Hoài Dã ngơ ngẩn một lát, sau đó bò lên trên giường, chuẩn bị nằm xuống.
Một tiếng kẽo kẹt, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, một cái đầu nhỏ ló vào trong.
Cơ Hoài Dã ngẩng đầu nhìn, một lớn một nhỏ cứ thế bốn mắt nhìn nhau.
Cơ Hoài Dã nhìn đứa bé kia, gương mặt nhỏ non nớt, đôi mắt đen nhánh to tròn, thật đáng yêu. Hắn ghét trẻ con nhất, nhưng nhìn thấy tiểu cô nương này thì bỗng dưng cảm thấy quen thuộc lạ thường.
Điềm Bảo nhìn thúc thúc anh tuấn trước mắt, cũng cảm thấy vui vẻ, cô bé chưa bao giờ gặp ai đẹp như thế.
Cô bé chui vào từ khe cửa, bước chân ngắn nhỏ đi tới trước mặt Cơ Hoài Dã, ngẩng đầu nhỏ lên nhìn hắn.
"Cha -" Giọng nói non nớt vang lên.
Cơ Hoài Dã trực tiếp ngây ngẩn trước tiếng kêu này.
Nhận ra giọng nói non nớt này chính là người vừa mới gọi Khương Dao là nương, xem ra là con gái của Khương Dao tên Điềm Bảo.
Gọi hắn là cha, hắn và Khương Dao chẳng phải là...
Cơ Hoài Dã cứng đờ nói: "Ta không phải là cha của cháu"
"Vậy thúc thúc có thể làm cha của cháu không?"
"Không thể"