"Bọn họ đi qua cầu" Khương Dao nhỏ giọng nói.
Người nam nhân kia ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy đằng trước có một cái hẻm núi rất sâu, nối bằng một cái cầu treo.
Hai người kia đi qua cầu treo, sau khi đi qua liền lập tức thu cầu treo lại.
Người nam nhân nhìn chằm chằm cầu treo, sắc mặt không được đẹp lắm.
"Có cầu treo ngăn cản, dễ thủ khó công"
"Những người này rất cẩn thận, hình như trông không giống sơn tặc bình thường đúng không?" Khương Dao nhỏ giọng nói.
Người nam nhân kia lại kinh ngạc liếc mắt nhìn Khương Dao thêm lần nữa.
Khương Dao bắt giữ được ánh mắt kia của hắn, đột nhiên ghé sát vào nói: "Huynh là người của quan phủ đúng không? Tới đây để bắt sơn tặc à?"
Gương mặt gần trong gang tấc kia thật xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt kia, như hồ nước mùa thu. Khoảng cách giữa hai người có hơi gần, người nam nhân theo bản năng lui về sau hai bước.
Nháy mắt, tay hắn đột nhiên bị giữ chặt.
Nữ tử này trông có vẻ nhỏ yếu nhưng rất khỏe, thế mà lại kéo được hắn.
Người nam nhân kia có hơi tức giận, nhưng mà khi nhìn thấy rõ tình cảnh trước mắt thì cơn giận lập tức tiêu tán.
Chỉ thấy trước mặt có một con hổ lớn đang đứng, nhìn hai người như hổ rình mồi.
Khương Dao nhanh chóng phân tích sức chiến đấu của bản thân và con hổ, với thân thể ban đầu của nàng thì có thể chiến một trận, nhưng thân thể bây giờ quá nhỏ yếu...
Nhưng mà, cũng không còn cách nào khác.
Khi Khương Dao đang sẵn sàng chiến đấu thì nam nhân kia cũng đã chắn trước mặt nàng, trong tay cầm một chủy thủ.
Khương Dao sửng sốt một chút, đời trước nàng toàn là người xông lên phía trước, đây là lần đầu tiên có người đứng trước mặt nàng, bảo vệ nàng.
Tuy rằng nam nhân này là một núi băng, ít nói, hở chút là ghét bỏ nàng, nhưng mà cũng rất biết cách làm người.
"Chạy!"
Người nam nhân kia nói xong liền lập tức nắm chủy thủ, chủ động nhào về phía con hổ công kích.
Người nam nhân kia rất cao lớn, nhưng mà so với con hổ thì vẫn quá yếu ớt.
Chủy thủ trong tay hắn đâm vào cơ thể của con hổ, con hổ mở mồm to như bồn máu ra, lộ ra hàm răng sắc nhọn đầy máu, ngoạm về phía hắn!
"Lão nương tuyệt đối không bỏ lại đồng bạn!"
Khương Dao nói xong liền nhặt một cọc gỗ lên, ném về phía đầu con hổ.
Lần này, sự chú ý của con hổ đổ dồn về phía Khương Dao, đột nhiên ném văng người nam nhân ra, chồm về phía Khương Dao.
Người nam nhân kia bị ném xuống dưới đất lại nhanh chóng bò dậy, cầm chủy thủ đâm về phía lưng của con hổ một lần nữa.
Đây là một trận vật lộn liều chết, Khương Dao cảm nhận được tình cảnh bản thân bị ám sát kiếp trước, là kiểu ngươi chết ta sống!
Mùi máu tươi trào ra từ yết hầu, đầu ầm ầm, chỉ còn lại một suy nghĩ đó là không thể chết được.
Cuối cùng.
Ầm vang.
Cùng với một tiếng vang thật lớn, con dã thú kia đã té ngã dưới đất, không còn hơi thở.
Khương Dao nằm trên đất, thở phì phò, hồi lâu sau mới hòa hoãn lại.
Lại nhìn người nam nhân kia, bị thương nặng hơn nàng nhiều, dường như biến thành một người toàn là máu.
Gương mặt tuấn tú kia nhiễm máu tươi, nhưng môi mỏng lại mím chặt lại, ánh mắt lạnh như băng, vẫn là dáng vẻ núi băng kia.
Khương Dao nhìn gương mặt trắng bệch của hắn thì có hơi lo lắng, bò tới bên cạnh hắn, lập tức nhìn thấy ở đùi hắn bị cắn một miếng lớn, trông mà ghê người.
Bị thương nặng như thế mà hắn vẫn mím chặt môi, không rên một tiếng!
Máu chảy quá nhiều, nếu cứ tiếp tục như thế thì chắc chắn người nam nhân này sẽ chết mất.
Khương Dao tháo đai lưng ra, cột chặt vào đùi người nam nhân, nhưng vẫn chưa đủ...
Cầm máu... thảo dược cầm máu!
Ánh mắt Khương Dao đảo quá, nhìn thấy thảo dược cầm máu rơi rụng đầy đất.
Khương Dao vội bò sang, nhặt thảo dược cầm máu dưới đất lên, nghiêng ngả lảo đảo đi tới trước mặt hắn.
Nàng bỏ mấy cây thảo dược cầm máu đó vào trong miệng nhai nát, rồi đắp lên đùi người nam nhân.
Trải qua một phen vật lộn, cuối cùng máu của hắn cũng ngừng chảy, Khương Dao thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Khương Dao và nam nhân kia tựa vào thân của một cây đại thụ, thở hổn hển.