"Khụ khụ, ta cảm thấy các ngươi đừng mắt đi mày lại nữa, quan trọng là xuống núi, nếu không trời sẽ tối mất" Khương Lão Tam nói.
"Ừ, vậy xuống núi"
Đám người Chu Đại Cẩu khiêng ván cửa tới, phủ chăn lên, đỡ Cơ Hoài Dã lên.
Bốn người khiêng Cơ Hoài Dã xuống núi, việc này chậm hơn so với đi bộ rất nhiều, nhưng mà vẫn nhanh hơn là Cơ Hoài Dã chống gậy đi.
Năm người thay phiên nhau khiêng, tới tối cuối cùng cũng khiêng về tới Khương gia.
Vừa tới cửa, mấy người Chu Đại Cẩu đã mệt không còn sức, nằm bẹp dưới đất thở phì phò.
"Mọi người vất vả rồi, đợi ta đi ra chợ mua ít thức ăn, chúng ta ăn một bữa no nê" Khương Dao nói.
"Việc của lão đại, là lẽ hiển nhiên" Chu Đại Cẩu vẫy tay, thở hồng hộc nói.
Khương Dao đỡ Cơ Hoài Dã vào cửa Khương gia.
Khương gia có tổng cộng 5 gian phòng, có một căn phòng trống, là phòng của con trai cả Triệu thị, Khương Dao trực tiếp đẩy gian phòng kia ra rồi đỡ Cơ Hoài Dã nằm xuống.
Trong đêm tối, ánh mắt âm u của Cơ Hoài Dã dừng lại trên người Khương Dao.
"Cảm ơn"
Khương Dao không thể thấy chết mà không cứu, chắc chắn phải cứu người này, đặc biệt khi nàng đọc tiểu thuyết cũng khá thích Cơ Hoài Dã. Nhận được một tiếng cảm ơn của hắn cũng đáng.
Khương Dao đốt nến sáng lên, chiếu rọi gương mặt hai người.
"Đây là phòng của đường ca ta, trước mắt huynh tạm chấp nhận một đêm đi"
"Ừ, ngươi đi ngủ đi" Cơ Hoài Dã nói.
Khương Dao đúng là quá sức mệt mỏi, cũng không muốn đi tắm, quay về phòng của mình liền trực tiếp nằm xuống.
Sau khi nàng ngủ, trên một chiếc giường khác, có hai cái đầu nhỏ ngóc ra từ trong chăn, nhìn chằm chằm Khương Dao.
Thật ra hai đứa nhỏ chưa ngủ, bây giờ thấy nương quay về thì cuối cùng cũng yên tâm.
Giấc ngủ này của Khương Dao trực tiếp kéo dài tới giữa trưa ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, nhìn thấy hai cái đầu nhỏ bên mép giường đang chớp mắt nhìn nàng.
"Nương tỉnh rồi, để con đi múc nước cho nương rửa mặt" Đôi chân ngắn nhỏ của Cẩu Nhi vội chạy ra ngoài.
Rất nhanh đã bưng nước đi vào, Điềm Bảo dùng tay nhỏ vắt khô khăn lông đưa cho Khương Dao.
Khương Dao rửa mặt xong, sờ đầu hai đứa nhỏ: "Ngoan quá"
Khương Dao đi sang phòng bên cạnh, Triệu thị canh giữ trước cửa, sắc mặt không được đẹp lắm.
"Dao Dao, ngươi lại dẫn nam tử lạ về nhà à?"
"Thanh danh của Khương gia bị ngươi hủy hoại hết rồi. Ngươi không thèm để ý tới thanh danh của mình, nhưng không thể liên lụy tới thanh danh của Tú Nhi được"
Triệu thị cố ý nói lớn tiếng để Trình lão thái ở trong viện nghe thấy.
Trình lão thái rất thương Khương Tú, bình thường vừa nói tới Khương Tú là Trình lão thái sẽ ra mặt che chở.
Nhưng bây giờ thân phận của Khương Dao ở Khương gia không còn giống như trước.
Trình lão thái cũng sợ nàng, không dám mắng nàng.
Thật ra Triệu thị cũng có nhược điểm đang bị Khương Dao nắm giữ, cũng sợ nàng, nhưng mà không nhịn được việc cố ý khua môi múa mép, để Khương Dao thấy không được thoải mái.
Cố tình, Khương Dao không muốn để cho bà ta thực hiện được.
Khương Dao đi tới, lập tức cho Triệu thị hai tát tai, trực tiếp khiến Triệu thị ngơ ngác.
"Nam nhân lạ nào? Đó là người ta cứu ở trên núi. Ta cứu người là làm việc tốt, sao lại thành nuôi nam nhân lạ? Còn nói ta phá hỏng thanh danh của Khương gia, kẻ phá hỏng thanh danh của Khương gia chính là bà mới đúng chứ nhỉ?" Khương Dao lạnh lùng nói.
Khương Dao nói xong liền nhìn về phía Trình lão thái: "Bà nội, bà quản người này đi, không thể để bà ta muốn nói cái gì là nói cái đó, phá hỏng thanh danh của Khương gia"
Trình lão thái biết bản thân không thể quản nổi Khương Dao, đành phải quản Triệu thị, mặt già của bà ta nghiêm lại, trông có vẻ cực kỳ hung dữ, trừng mắt với Triệu thị.
"Dao Dao cứu người, nam tử lạ gì chứ, nếu ngươi dám đi ra ngoài nói lung tung thì xem thử lão nương có xé nát miệng ngươi không!"