Ánh mắt của Cơ Hoài Dã không khỏi nhìn về phía ngực nàng, trong lòng ngực nàng giấu bao nhiêu cái màn thầu?
Khương Dao đưa, Cơ Hoài Dã mãi không phản ứng lại, chỉ vuốt ve tay.
Thói ở sạch lại tái phát à?
Khương Dao thở dài một hơi, lấy một chiếc khăn tay ra bọc cái màn thầu rồi đưa cho Cơ Hoài Dã.
Cuối cùng Cơ Hoài Dã cũng nhận lấy màn thầu ăn.
Khi hắn ăn màn thầu rất nhã nhặn, mang lại cho người ta cảm giác như đang ăn sơn hào hải vị.
Khương Dao ngắm nhìn gương mặt của hắn, ngũ quan hắn không có chút tỳ vết, lông mi rất dài, rất đẹp mắt, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của nàng.
Sau khi Cơ Hoài Dã ăn xong, Khương Dao thay hắn băng bó lại vết thương.
Vết thương vô cùng dữ tợn, da thịt như lồi ra ngoài, khi Khương Dao đắp thuốc cầm máu lên thì hắn nhăn chặt mày lại, không rên một tiếng.
"Khi nào hạ nhân của huynh quay về?" Khương Dao hỏi.
"Bốn năm ngày nữa" Cơ Hoài Dã nói.
Bốn năm ngày nữa à? Chân Cơ Hoài Dã bị thương nghiêm trọng như thế, không thể thiếu người chăm sóc dù chỉ một ngày.
Người này giải độc giúp mình, lại có tình cảm bên nhau lúc hoạn nạn, nàng đã tiễn Phật thì tiễn tới tây thiên vậy.
"Vậy huynh về nhà của ta trước đi, đợi hạ nhân của huynh quay lại đón huynh về?" Khương Dao hỏi.
Cơ Hoài Dã nhìn Khương Dao, gật đầu lên tiếng: "Ừ"
Băng bó xong chuẩn bị xuống núi, Khương Dao đưa hai cái gậy gỗ cho Cơ Hoài Dã.
"Dùng cái này làm gậy chống"
Cơ Hoài Dã cầm hai chiếc 'gậy chống' mà Khương Dao làm cho hắn, đi tới phía trước, Khương Dao đi theo bên cạnh hắn thật chặt, tránh hắn bị té ngã.
Đường núi không dễ đi, Cơ Hoài Dã đi tới mức mồ hôi đầy đầu mà mới chỉ đi ra được một khoảng ngắn.
Cơ Hoài Dã đột nhiên không đi tiếp nữa, nhìn về phía Khương Dao.
"Ngươi đi trước đi"
Khương Dao cũng cảm thấy như thế không được, với tốc độ chậm như thế này thì chắc đi tận mấy ngày mới xuống núi mất, lâu như thế rồi mà nàng vẫn chưa quay về, cũng không biết hai đứa nhóc trong nhà đã nóng vội tới mức nào.
"Vậy ta đi trước đây" Khương Dao quả quyết đáp.
Nàng nhanh chóng đi xuống chân núi không chút do dự.
Cơ Hoài Dã nhìn bóng dáng của nàng mà mím môi, ánh mắt âm u.
Hắn cũng không cảm thấy Khương Dao bỏ lại hắn có gì sai, nàng đã chăm sóc hắn cả đêm.
Hắn bước chậm rãi vẫn có thể đi xuống dưới chân núi.
Dù cho có nghĩ rõ ràng như thế nhưng mà trong lòng hắn vẫn có chút mất mát nhàn nhạt.
Lúc này, bước chân của Khương Dao đột nhiên dừng lại.
Khương Dao quay đầu lại nhìn hắn: "Đúng rồi, lúc nãy ta quên nói, huynh đứng chờ ở đây, đừng chạy loạn, nếu không khi ta gọi cứu binh tới lại không tìm thấy huynh thì phải làm sao bây giờ?"
Khương Dao nói xong liền tiếp tục bước nhanh về phía chân núi.
Cơ Hoài Dã sửng sốt một chút.
Nàng không định bỏ hắn lại à?
Trong lòng Cơ Hoài Dã cảm thấy rất phức tạp, nhìn bóng dáng nàng rời đi, khóe miệng lại cong lên tạo thành độ cung mà ngay cả chính hắn cũng chưa phát hiện ra. ...
Trong núi rừng, hai đứa nhóc tay nắm tay, gương mặt nhỏ non nớt tràn ngập nước mắt, trong đôi mắt còn ậc nước, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
"Nương, nương ở đâu?"
"Nương, nương mau ra đây đi, đừng bỏ Cẩu Nhi!"
Cẩu Nhi vừa khóc nức nở vừa gọi.
Ngày hôm qua nương lên núi, nhưng cả đêm không về, lão yêu bà nói người vào núi không về, một là đã té chết hai là bị dã thú nuốt mất rồi, chắc chắn không còn sống nữa.
Cẩu Nhi và Điềm Bảo không thể tiếp nhận sự thật như thế liền chạy lên núi tìm người.
"Ca ca, chim nhỏ nói nương còn sống, ở ngay đằng trước" Điềm Bảo nghiêm túc nói.
Đi chung với hai đứa nhỏ, còn có cả đám người Chu Đại Cẩu, Khương Lão Tam.
Chu Đại Cẩu nghe thấy lời Điềm Bảo nói thì hán tử cao to cũng cảm thấy hơi chua xót.
"Đứa nhỏ này thật đáng thương, lão đại ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì"
Đột nhiên, có một người đi ra từ trong rừng rậm đằng trước, xuất hiện trước mặt Điềm Bảo và Cẩu Nhi.
Điềm Bảo và Cẩu Nhi nhìn người trước mắt, cặp mắt trừng to, vẻ mừng như điên hiện lên trong mắt!