"Người bạn kia của ngươi cũng không phải bạn bè đứng đắn gì đúng không? Tam thúc, ngươi là người trên có mẹ già dưới có con nhỏ, sao có thể cứ chơi bời với bọn họ mãi như vậy được? Dáng vẻ này của ngươi làm bà nội thấy thương tâm biết bao, cũng mang đến tấm gương không tốt cho biểu đệ. Cho nên ta đã tìm chút việc đứng đắn cho ngươi làm" Giọng nói của Khương Dao rất nhẹ nhàng.
Khương Lão Tam lại có dự cảm không tốt: "Việc đứng đắn gì..."
"Ngươi đi tới nơi đó đào một cái hố" Khương Dao chỉ ra phía sân sau cửa.
"Đào hố làm gì?"
"Xây dựng một cái nhà xí"
"Không phải có nhà xí rồi sao?"
"Nhà xí kia thối muốn chết. Ngươi đừng nhiều lời nữa, cứ làm việc là được" Khương Dao lười phải giải thích.
Khương Lão Tam chơi bời lêu lổng, ngoài làm việc ra thì cái gì hắn ta cũng đều làm!
Hắn ta lập tức muốn chạy, Khương Dao vừa nhấc tay lên gần như đã nhấc Khương Lão Tam cao gần bằng mình sắp cách khỏi mặt đất.
"Tam thúc, ngươi còn muốn nếm thử cảm giác bị treo ngược nữa sao?" Khương Dao cười tủm tỉm hỏi.
Khương Lão Tam nghĩ đến cảm giác kia thì đầu lập tức thấy choáng váng, vội nói: "Ta làm, ta làm còn không được sao?"
Khương Dao ném cho Khương Lão Tam một cái cuốc, Khương Lão Tam liền ngoan ngoãn đi đào.
Khương Lão Tam đào chính là hố chính sinh học, hố này đào xong thì coi như nhà vệ sinh sẽ được hoàn thành hơn một nửa.
Khi Khương Lão Tam đào, Khương Dao liền ngồi trên ghế ở trong sân, phụ trách trông coi.
Trình lão thái đi đến bên cạnh Khương Lão Tam, đưa cho hắn ta một chén nước.
Trình lão thái: "Con trai đáng thương của ta, trời nóng như này mà phải chịu khổ..."
"Nương, Khương Dao quá bất hiếu, người có thể tìm thôn trưởng tới rồi đuổi Khương Dao đi được không!" Khương Lão Tam thấp giọng nói.
Ánh mắt Khương Dao đảo qua, Trình lão thái nghĩ đến độc trên người mình, vội vàng cất cao giọng nói: "Dao Dao nói rất đúng, con trên có mẹ già dưới có con nhỏ, không thể lại chơi bời lêu lổng, ngoan ngoãn làm việc đi"
Nói xong liền bưng chén rời đi.
Khương Lão Tam: "..."
Một lát sau, Khương Tú lại tới nữa.
"Tam thúc, người mau lau mồ hôi đi, người xem người phơi nắng đến mặt đều đỏ lên rồi"
Khi Khương Lão Tam đối mặt với Khương Tú thì lộ ra một nụ cười khờ khạo.
"Vẫn là Tú Nhi thương ta"
"Đáng tiếc ta không có cách nào làm cái gì, đường tỷ thay đổi tính tình rồi, căn bản không nghe khuyên bảo, ta chỉ có thể nhìn tam thúc chịu khổ..." Trên khuôn mặt nhỏ thanh tú của Khương Tú lộ ra vẻ ảo não.
"Tú Nhi, ngươi giúp ta một chuyện" Khương Lão Tam hạ thấp âm thanh: "Đi tìm mấy người huynh đệ của ta..."
Khương Tú nghe hắn ta nói xong thì liền ra khỏi sân Khương gia.
Khương Lão Tam nhìn nàng ta ra khỏi cửa thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, mặc kệ Khương Dao là yêu ma quỷ quái gì bám vào người, chờ huynh đệ của hắn ta tới thì đều sẽ khiến nàng phải hiện nguyên hình.
Khương Dao ngồi ở trong sân, Điềm Bảo dựa sát vào nàng, an tĩnh lại ngoan ngoãn, còn Cẩu Nhi thì đấm chân cho Khương Dao.
Khương Dao híp mắt, hôm nay thật là nóng, nếu mà chiếc hộp bí mật có thể mở ra dưa hấu ướp lạnh thì tốt rồi...
"Đường tỷ" Lúc này, một giọng nói non nớt vang lên.
Đứa nhỏ này chính là Khương Tiểu Hắc, tuy rằng chỉ lớn hơn Cẩu Nhi và Điềm Bảo một tuổi, nhưng mà béo tốt mập mạp, dinh dưỡng đầy đủ, lớn lên nhanh lại còn cao hơn hai đứa nhỏ kia một cái đầu.
Tuy rằng Khương Lão Tam vô dụng, nhưng mà đứa con trai này lại không bị nuôi thành một đứa trẻ vô dụng, còn rất hiểu lễ phép, ngày hôm qua còn nói chuyện thay nàng.