Khương Lão Tam sắp bị con của hắn ta làm cho tức chết rồi, không giúp hắn ta mà lại còn phá hỏng việc của hắn ta. Đứa con trai này thật sự là đã phí công nuôi dưỡng!
Hắn ta coi như không nghe thấy mà vẫn mắng Khương Dao: "Nha đầu thối, ngươi dám mắng lão tử không biết xấu hổ sao?!"
Dáng vẻ nổi giận đùng đùng kia như là muốn đánh người.
Bang!
Bị một cái tát đập vào mặt, Khương Lão Tam ngây ngẩn cả người.
Nha đầu thối này dám đánh hắn ta?!
Khương Lão Tam tức giận đến điên rồi!
"Lão tử đánh chết ngươi!" Khương Lão Tam vung nắm tay lên muốn đánh Khương Dao.
Khương Dao tránh thoát khỏi nắm đấm của hắn ta, sau đó mạnh mẽ đạp một cái lên cẳng chân của hắn ta.
Rầm!
Khương Lão Tam bị ngã đến úp mặt xuống.
Khi hắn ta còn chưa kịp phản ứng lại được thì lại có cảm giác thân thể của mình bị nhấc lên không trung.
Hắn ta lại bị nhấc lên!
Khương Dao cũng không nghĩ tới chuyện này.
Lúc trước nàng cảm thấy thân thể của nguyên chủ yếu đuối, không bằng thân thể cũ của mình, nhưng trên thực tế nàng đã sai mười phần rồi.
Thân thể này có sức lực rất lớn, so với người bình thường thì lớn hơn nhiều, nếu không thì cũng không thể chỉ có một mình mà làm được nhiều việc lâu như vậy, không chỉ phải giặt quần áo nấu cơm mà còn phải làm việc nhà nông.
Hoàn toàn là bởi vì tính tình hèn nhát nên mới phải nhận hết sự bắt nạt ở trong nhà.
Khương Dao vác Khương Lão Tam đi vào trong viện, dùng một sợi dây thừng treo ngược hắn ta lên cây ở trong sân.
"Mau thả ta ra!" Khương Lão Tam kêu to.
"Ban đầu là mười lăm phút, nếu kêu một tiếng thì thêm mười lăm phút" Khương Dao lạnh lùng nói.
"Nương, cứu con!" Khương Lão Tam lại tru lên một tiếng.
"Lại thêm mười lăm phút" Giọng nói của Khương Dao rất nghiêm túc, nói được thì làm được.
Khương Lão Tam thấy đã gọi được nương hắn ta đến đây nên cũng không gọi nữa.
"Khương Dao, ngươi đang làm cái gì vậy? Mau buông lão tam xuống!" Trình lão thái tức giận nói.
Bà ta vừa mới nhìn thấy Khương Dao chỉ dùng hai chiêu đã giải quyết lão tam thì hoàn toàn ngơ ngác, hiện tại sau khi đã phản ứng lại được thì lại nhìn thấy đứa con trai mà mình vô cùng yêu thương đang bị ngược đãi như vậy, trong lòng tràn ngập sự đau lòng và phẫn nộ, cũng không quan tâm Khương Dao có cho bà ta giải dược hay không!
"Thả ra thì không có khả năng, nhưng mà bà cũng có thể chia sẻ giúp hắn một ít thời gian treo ngược" Khương Dao nhìn Trình lão thái, mặt đầy nghiêm túc: "Bà nội, bà có muốn chia sẻ giúp hắn không?"
Vừa nghe thấy mình sẽ bị treo lên thì Trình lão thái lập tức lúng túng.
Bà ta thương con trai, nhưng mà càng yêu bản thân hơn.
Nếu mà bà ta bị treo lên thì có khi chưa nói nổi một hơi đã ngỏm củ tỏi rồi!
"Việc này là lão tam không đúng, vẫn là phạt lão tam đi"
Khương Lão Tam: "..."
Khương Lão Tam không giãy giụa được, chỉ có thể nhận mệnh, đầu óc choáng váng và càng ngày càng thấy khó chịu.
Triệu thị thấy Khương Lão Tam và Trình lão thái đều bị Khương Dao trị đến khuất phục, chỉ có thể bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn như một cô vợ nhỏ: "Mẹ chồng, Dao Dao, cơm nấu xong rồi, ăn cơm thôi"
Trong quá khứ, Khương Dao và Cẩu Nhi, Điềm Bảo không có tư cách ngồi bàn. Đều là Khương Dao nấu xong cơm thì mang theo hai đứa nhỏ đi ăn cám bã.