Chương 16. Sống là người Bạch gia, chết là ma Bạch gia

Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Hương Tô Lật 26-12-2023 21:54:21

Khúc Tiểu Tây không dừng lại mà hỏi thêm: "Có chuyện gì xảy ra sao?" Đôi mắt to của cô biểu lộ sự tò mò rất thật. Khúc thị liếc mắt nhìn Bạch lão gia một cái, thở dài một tiếng nói: "Cháu nói xem ba cháu làm cái này là sao? Khi ảnh còn sống có giúp người ta bảo quản đồ vật giá trị liên thành, hiện tại chủ nhân món đồ người ta muốn qua đây lấy. Thế nhưng cháu nói chúng ta cũng không lấy ra được cái gì cả. Thế nên liền nghĩ hỏi cháu một chút, kết quả cháu cũng không biết. Này ... Vậy phải làm thế nào cho phải?" "Chuyện này không có khả năng!" Khúc Tiểu Tây nghiêm túc: "Cô dượng nên hỏi cho rõ ràng, có lẽ người kia chính là kẻ lừa đảo. Ba cháu làm người có tính cách gì, cô, ngài không biết sao? Ông ngày thường đối tiền tài trước nay đều không thèm để ý. Chẳng nói đến chuyện không bao giờ có chữ tiền treo bên miệng, chuyện có quan hệ tới tiền bạc như vậy ông chắc chắn sẽ không xen vào đâu! Ngài nói ông thay người ta bảo quản quyển sách thì cháu còn tin chứ nói ông giúp bảo quản đồ vật giá trị liên thành gì đó thì ba cháu chắc chắn sẽ không đồng ý!" "Sách?" Nghe đến đó Bạch lão gia hơi nhướn đuôi lông mày. "Vậy ba cháu có bạn bè nào gia cảnh tương đối tốt không?" Khúc Tiểu Tây khinh thanh tế ngữ: "Những việc này của ba, cháu cũng không biết." *Khinh thanh tế ngữ: lời nói nhỏ nhẹ Khúc Tiểu Tây bên này bị hỏi tới hỏi lui nhưng vẫn không thu được gì, Bạch lão gia cuối cùng chỉ đành xua xua tay. Khúc Tiểu Tây rất nhanh đã rời khỏi, Bạch lão gia dựa lên ghế, Khúc thị liền tiến lên hỏi: "Lão gia, ngài xem nó có vẻ không biết thật, nếu giả bộ..." Bạch lão gia trầm ngâm một chút mới thấp giọng: "Như thế khó mà nói được, chẳng qua khả năng này không quá lớn." Nghĩ đến cũng đúng, chuyện quan trọng như vậy nhà ai lại nói cho một đứa con gái? Hơn nữa Khúc gia không phải sinh bệnh lâu ngày để lại di ngôn mà đột nhiên xảy ra chuyện. Di ngôn còn chẳng kịp nói, khi mấy trưởng bối Khúc gia xảy ra chuyện, vợ chồng gã ta chính là người chạy đến đầu tiên. Căn bản không có chuyện nói được gì với anh em Khúc gia. "Tuy nói khả năng mấy đứa nó biết gì đó không lớn nhưng bà tốn thời gian chút dụ chúng nói thật ra." Khúc thị: "Được." Bạch lão gia cầm tay Khúc thị mỉm cười: "Tôi biết, thời khắc mấu chốt luôn chỉ có bà bên cạnh. Nhà có hiền thê, chính là chỉ bà chứ ai." Khúc thị mặt mày hớn hở, cả người đều mềm như không xương, giọng mụ mềm hẳn đi: "Lão gia hiểu được là tốt rồi, tôi sống là người Bạch gia, chết là ma Bạch gia." Bạch lão gia bật cười, gã ta lấy thuốc lá sợi ra. Khúc thị lập tức đón lấy, thay gã ta cuốn lên. Bạch lão gia: "Chúng ta vợ chồng đồng lòng, mỗi ngày sẽ dần đi lên." Khúc thị ừ một tiếng, tươi cười càng thêm xán lạn, mụ cuốn xong thuốc lá sợi liền đưa cho Bạch lão gia nói: "Lão gia, ngài xem A Uyển nhà chúng ta hứa gả cho Điền công tử có được không?" Tròng mắt Bạch lão gia hơi đảo, khinh thường: "Nhà bọn họ còn không phải vì tài bảo mà đến? Nếu như chúng ta thật sự có thể tìm được nhiều tài vật như vậy chẳng lẽ không phải một bước lên trời? Một đứa con nhà cục trưởng nho nhỏ mà thôi, tôi còn không thèm nhìn vào mắt." Gã ta vừa nói Khúc thị mới bừng tỉnh. Bạch lão gia lạnh nhạt: "Tôi nói sao mấy ngày này lại có một đám người đều muốn đến xum xoe? Hóa ra có mưu đồ cả. Mất công em gái được tin tức vội trở về nói cho tôi biết." Gã ta liếc Khúc thị một cái: "Bà luôn nói cô em chồng không tốt như thế nào nhưng bà nhìn lại đi, nhìn xem thời khắc mấu chốt cuối cùng ai đáng tin? Tôi lên chức nhờ em gái thổi gió bên tai nên em rể mới giúp đỡ; hiện giờ nó cũng là người đầu tiên nói những chuyện này với tôi. Bà lại nhìn anh trai bà xem, lúc trước tôi chẳng qua mượn hắn chút tiền xin một chỗ tốt, hắn hết lần này đến lần khác đẩy về, nói cái gì mà không cần cùng những người đó rắn chuột một ổ. Hắn không cho mượn, tôi vẫn nghĩ hắn không có tiền. Đấy, giờ bà xem hắn không có tiền sao?" Khúc thị hiền lành cẩn thận nói: "Em biết ảnh không đúng nhưng giờ người cũng đã chết, em nào làm được gì. Anh xem, giờ ảnh không phải đã trả lại chúng ta một tấm bảo đồ sao? Chỉ cần tìm được, ngày sau của chúng ta sung sướng rồi." Bạch lão gia: "Việc liên quan đến anh trai bà, bà lại cẩn thận suy nghĩ thêm chút. Tôi nghĩ nói không chừng bà còn biết nhiều hơn cả mấy đứa nhóc kia." Khúc thị gật đầu: "Mấy ngày nay em sẽ nhất định cố gắng nhớ lại. Anh nói tối hôm qua thư phòng cháy..." Bạch lão gia: "Tôi nghĩ chắc có người ném đá dò đường! May mắn phát hiện kịp thời!" Khúc thị vỗ ngực: "Chuyện này quả thực đáng sợ." Bạch lão gia: "Em gái bên kia đã giúp chúng ta chuẩn bị trước, gia đinh nhà em rể sẽ đưa một bộ phận có văn tự bán đứt sang đây. Hộ vệ giữ nhà nhiều hơn thì bà cũng có thể yên tâm." Không nói tới Bạch lão gia cùng Khúc thị bên này đang tính kế, bên kia gia sư mới nhậm chức của Khúc Tiểu Tây cũng vội vàng hỏi thăm chuyện cháy nhà. Lời này vốn chẳng cần Khúc Tiểu Tây nói, ba cô em họ lập tức liền đem từng màn từng màn hung hiểm tối hôm qua kể sạch.