Dán kỹ hai phong thư, lúc này cô mới duỗi cái eo lười biếng đứng dậy. Lúc này đã sắp 11 giờ, từ khi dọn lại đây, cô còn chưa từng ngủ muộn như vậy nữa. Ngoài cửa sổ giờ chỉ còn một khoảng không gian yên tĩnh, Khúc Tiểu Tây ghé vào cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn nhìn, bên ngoài đèn đường đều đã tắt.
Dù đèn đường tắt hết nhưng vẫn còn chút ánh sáng loang loáng.
Đó là ánh sáng từ chiếc đèn dưới mái hiên cổng lớn.
Cô xoay người đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi thì đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Một tên đàn ông đứng ở cửa.
Hắn diện một thân áo gió dài màu đen cùng bóng đêm như hòa thành một thể, chẳng qua ánh sáng từ chiếc đèn lại khiến hắn không thể che giấu. Người này đội mũ dạ khiến Khúc Tiểu Tây nhìn không rõ diện mạo, điều khiến người ta tò mò là hắn còn cầm một cái vali xách tay siêu siêu lớn.
Khúc Tiểu Tây từ trên cao nhìn xuống đánh giá người nọ, người nọ có vẻ cũng phát hiện, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên
Khúc Tiểu Tây nháy mắt né tránh, ngay sau đó lại có chút ảo não, cảm thấy mình không cần phải như vậy. Cô chỉ hóng hớt chút thì đã sao? Chờ tới khi Khúc Tiểu Tây lại lần nữa dòm qua đã không thấy người đâu nữa.
Dù không có ai nhưng thật ra vẫn có thể nghe thấy âm thanh lộc cộc ngoài hành lang.
Mặc dù mới ở đây chưa đến mười ngày, Khúc Tiểu Tây đã quen, kia chính là tiếng giày cao gót của chủ nhà - Lam tiểu thư. Nhà ở đây cách âm không ổn lắm, ngoài hành lang lớn tiếng nói chuyện chút bên trong đều nghe được. Kể cả nghe không rõ nói gì nhưng tóm lại vẫn có thể cảm giác được có người nói xì xà xì xào.
Bệnh nghề nghiệp của Khúc Tiểu Tây tái phát nên rón rén ghé sát vào cửa, dựng lỗ tai nghe ngóng, mơ hồ cảm giác bọn họ có vẻ không phải nói chuyện ở lầu một. Có lẽ là... Lầu hai?
Khúc Tiểu Tây nghĩ tới gian phòng trống kia ở lầu hai, chắc tới thuê nhà?
Này... giờ này cũng quá muộn rồi?
Bởi vì nghe không rõ nên Khúc Tiểu Tây chỉ có thể mang theo nghi ngờ nho nhỏ về phòng ngủ.
Từ khi dọn đến đây, cô làm việc và nghỉ ngơi tương đối có quy luật, giờ đã thật sự mệt mỏi, Khúc Tiểu Tây che miệng ngáp một cái, lê dép về phòng.
"Tào phớ, tào phớ thơm thơm ngọt ngọt đê..."
"Bánh quẩy, bánh quẩy nóng vừa xốp vừa giòn đây..."
"Sữa đậu nành nóng từ đậu thơm nồng đi ..."
"Sữa dê, sữa dê siêu ngon lại giàu dinh dưỡng, sữa dê nóng ai mua không..."
Hiện tại đã lập hạ, dù còn chưa tới thời điểm nóng bức nhưng mới sớm trời đã sáng, khi đó có thể nghe được bên ngoài truyền đến tiếng rao hàng rộn ràng nhốn nháo. Khúc Tiểu Tây tối hôm qua ngủ muộn, sáng nay rời giường khó như lên trời.
*Lập hạ là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 5 dương lịch khi kết thúc tiết cốc vũ và kết thúc vào khoảng ngày 21 hay 22 tháng 5 trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á khi tiết tiểu mãn bắt đầu. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Bắt đầu mùa hè.
Cô ôm gối đầu, hai tay xoa xoa mắt ngồi dậy.
Cô cũng bất chấp, chẳng thèm rửa mặt, giữ nguyên cái đầu lộn xộn, nhanh chân lê giày đi về phía cửa sổ, đẩy cửa sổ ra lớn tiếng hỏi: "Còn sữa dê không?"
Người thợ đẩy xe đẩy tay nhỏ nghe được giọng nói từ trên lầu vội ngẩng đầu: "Có, có."
Khúc Tiểu Tây nói một câu chờ một lát rồi xoay người đem giỏ tre cầm tới. Trong giỏ tre có ba cái bình thủy tinh đã rửa sạch sẽ cùng 15 đồng tiền. Mỗi ngày trước khi đi ngủ, hai anh em Khúc đều sẽ chuẩn bị.
Khúc Tiểu Tây dùng dây thừng thả giỏ tre xuống lầu, nói: "Ba chén."
Một chén sữa dê không đầy một chai, chẳng qua như vậy cũng tốt rồi, nhiều quá uống cũng không hết.
Người thợ múc ba chén sữa dê, cẩn thận đổ vào bình, thả lại trong rổ rồi mới lấy 15 đồng đi, không quên nói vọng lên: "Cảm ơn đã chiếu cố nha!"
Khúc Tiểu Tây kéo dây thừng, lấy rổ về.
Đây cũng không phải Khúc Tiểu Tây sáng tạo ra, sáng sớm rất nhiều người mua đồ đều làm thế. Như vậy sẽ không mất công thay quần áo xuống lầu, tiện hơn rất nhiều. Sữa dê đã nấu qua, bỏ thêm một chút đường. Mỗi tội hiện tại đường giá đắt nên cho rất ít rất ít, chỉ có thể hơi át đi mùi tanh của sữa dê một chút.
Thêm chút đường, giá trị của sữa dê này đã thay đổi lớn, có thể bán được năm đồng một chén đấy.
Khúc Tiểu Tây không phải sáng nào cũng mua, cơ bản cách một ngày mới mua một lần. Cô vừa đổ sữa dê ra bát thì thấy anh trai nhỏ mặc quần đùi xoa xoa đôi mắt đi tới. Tuy đã là thiếu niên mười bốn tuổi nhưng cậu vẫn làm nũng kêu một câu: "Em gái ơi, buổi sáng tốt lành."
Mềm mềm mại mại.
Khúc Tiểu Tây mỉm cười: "Anh rửa mặt đi đã, em chiên trứng gà."
Tiểu Đông vội gật đầu, nói: "Được."