Lúc này, ba anh em Khúc gia đã ngừng xe ở rạp chiếu phim bên cạnh ngõ nhỏ.
Ba anh em cùng nhau xuống xe, hai bé trai đều nhìn về cô gái.
Khúc Tiểu Tây: "Đập biển số xe đi."
Ba đứa nhóc tuổi không lớn, động tác lại cực nhanh, bịch bịch bịch đập mạnh. Cuối cùng biển số xe nhìn không rõ nữa.
Khúc Tiểu Tây: "Đi."
Bọn cô đã tính toán thời gian nên một chút không thể sai.
Ba người lúc này còn không biết, bọn cô vừa rời khỏi không bao lâu thì mấy tên côn đồ đi ngang qua đây, nhìn thấy chìa khóa xe treo trên cửa, biển số xe bị đập nát nhừ. Tuy không biết xảy ra chuyện gì nhưng cơ hội tốt như vậy vốn ít, bọn chúng nào bỏ qua được. Không bao lâu, xe đã nhanh chóng biến mất.
Đương nhiên đây là chuyện sau này.
Hiện ba người chạy cực nhanh tới một quán rượu nhỏ cách đó không xa. Tuy nhiên mục đích bọn cô hướng đến lại không phải chỗ này mà là một hòm thư ngay cửa quán rượu.
Khúc Tiểu Tây nhanh nhẹn móc ra một xấp thư, trực tiếp nhét vào. Không dừng lại, cô lôi kéo anh em trai chạy về phía trước, trực tiếp vào một cửa hàng bánh ngọt của người nước ngoài.
Ba người mắt nhìn thẳng, theo lối đi lẻn tới cửa sau, chỉ chốc lát đã biến mất vô tung.
Mấy người phục vụ trực tiếp ngớ ra.
Đừng nhìn chỗ này cùng con phố với rạp chiếu phim, cửa sau lại tới chỗ hoàn toàn khác biệt.
Bọn cô vừa ra khỏi cửa sau, em trai Khúc lập tức nói: "Chúng ta từ ngõ nhỏ thứ hai vòng qua đi sẽ ra ga tàu hỏa."
Mấy ngày này bé ra ngoài đều cố nhớ thật kỹ toàn bộ tuyến đường.
Siêu nghiêm túc!
Siêu cẩn thận!
Khúc Tiểu Tây: "Chạy!"
Ba đứa bé dựa theo tuyến đường em trai Khúc cung cấp chạy, quả nhiên không lâu đã nhìn thấy ga tàu hỏa.
Khúc Tiểu Tây lấy giấy thông hành, không chút do dự mua vé xe sớm nhất. Ba người cầm tay nải, tay nắm tay cùng bước lên xe lửa, theo tiếng xe vang lên, xe lửa chậm rãi rời trạm, Khúc Tiểu Tây rốt cuộc nở nụ cười tươi nhất từ khi đến đây tới nay, vui vui vẻ vẻ tươi cười...
"Hy vọng mấy người thích lễ vật sắp chia tay tôi tặng."
Nhà lớn Bạch gia, sắc mặt Bạch lão gia đen như đáy nồi.
Gã ta hung hăng đấm vào mặt bàn tức giận hét lên: "Tìm, tất cả người làm tản hết ra ngoài tìm cho ta! Ta không tin bọn chúng còn có thể mọc cánh bay!"
Tầm mắt gã ta tối tăm hướng về phía Khúc thị rồi lại nắm cạnh bàn hất đổ toàn bộ chén trà, ầm một tiếng toàn bộ đồ nện hết lên người Khúc thị, chửi bậy: "Đồ phế vật, tôi giao hết việc trong nhà cho bà, bà thay tôi quản thành cái dạng này?"
Mặt Khúc thị trắng bệch không dám nói lời nào.
Bạch Mĩ Linh đứng một bên nhíu mày, mở miệng: "Anh, anh so đo cùng chị ta cũng chẳng được việc gì."
Ả căn bản không thèm nhìn Khúc thị, tiếp tục nói: "Vẫn nên giải quyết chuyện này quan trọng hơn, nhà chúng ta đông người thế này sao có thể phái tất cả ra ngoài? Nếu đi hết thì trong nhà làm sao bây giờ? Có lẽ lại đúng ý của người khác."
Bạch lão gia vừa nghe, nghĩ kỹ thấy rất có lý.
"Con nhãi chết tiệt kia không thể không tìm! Bằng không Thẩm gia bên kia thì sao? Chúng ta buộc phải cho họ câu trả lời thích đáng." Bạch lão gia đau đầu cực kỳ.
Bạch Mĩ Linh: "Người đương nhiên muốn tìm, em đã đưa tin cho lão gia nhà em rồi. Anh ấy sẽ đi Cục trị an giúp chúng ta, bên kia cùng lão gia nhà em vốn thân, bọn họ sẽ tìm giúp! Biết được mấy người cháu gái chỉ là ba đứa bé nên mục tiêu cũng rõ ràng. Miễn không có người giúp đỡ giấu chúng đi thì chắc sẽ không khó tìm. Chỉ sợ chuyện này không đơn giản như vậy."
Người càng thông minh sẽ càng dễ suy diễn mọi chuyện nhiều hơn.
Bạch Mĩ Linh: "Chưa nói đến chuyện phóng hỏa nhiều nơi phức tạp, chỉ tính đến vấn đề lái xe thôi, sao bọn chúng làm được? Nói không chừng có kẻ phía sau chỉ đạo ý đồ đoạt lấy bức họa kia!"
Không thể không nói mấy người này đã tự suy luận ra một âm mưu hoàn mỹ.
Bạch lão gia lại cảm thấy rất có lý, gã ta gật đầu nói: "Em nói đúng, em nói rất đúng! Chuyện này không đúng, quá bất thường..."
Bên này đang nói chuyện thì quản gia vội vàng tiến vào, ông ta bẩm: "Lão gia, lúc mấy người biểu tiểu thư chạy trốn có nha hoàn thấy."
Bạch lão gia lập tức: "Đem người gọi vào."
Một nha hoàn nhỏ tuổi co rúm lại bước vào cửa, cô ta không dám chậm trễ mà vội vàng quỳ xuống bẩm: "Nô tỳ ở ngoại viện thấy ba người bọn họ, lúc ấy biểu tiểu thư ở cạnh xe. Bởi vì đám cháy nên tương đối hỗn loạn, nô tỳ cũng không nghĩ nhiều. Sau mới nghĩ lại mới nhớ ra lúc ấy trên người bọn họ đều mang tay nải..."
Lời vừa nói xong, Bạch lão gia tiến lên đạp một đạp, cả giận nói: "Mày, đồ chó vô dụng."
Bạch Mĩ Linh nhíu mày: "Anh, lúc này nói cái đó có ích gì."
Ả nhìn về phía nha hoàn: "Chỉ có ba người bọn họ? Không có người khác?"
Nha hoàn dùng sức lắc đầu: "Không có, lúc nô tỳ nhìn thấy không có ai nữa!"
Bạch Mĩ Linh: "Vậy thì lại càng kỳ lạ."
Quản gia thật cẩn thận lại nói: "Còn có..."
Ông ta bổ sung: "Đội cứu hoả xem qua có nói đám cháy ở nhà ta do có người bố trí mấy món đồ tự động cháy. Nó dùng kính lúp dẫn lửa đốt quần áo, báo chí dễ cháy. Mơ hồ còn có thể nhận ra một mảnh vải ren màu xanh lục đốt còn thừa..."
Khúc thị kinh ngạc hô thành tiếng: "Đó là váy của con ranh chết tiệt kia!!!"
Nó thử cũng chưa thèm thử, liếc mắt một cái đã đòi mua, ký ức Khúc thị vẫn còn khắc sâu đấy!
Lời vừa nói ra, mụ lập tức bưng kín miệng. Bạch lão gia tiến lên quăng cho mụ hai cái tát, quát vào mặt: "Sao bà không nói sớm?"
Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng khóc thê lương chói tai, Bạch lão gia lập tức đứng dậy, mới vừa đứng lên đã thấy lão phu nhân Bạch gia được bà hầu đỡ vào. Sắc mặt bà ta như quỷ, khóc cuồng loạn bắt lấy cánh tay Bạch lão gia, kêu: "Con ơi, con đi tìm, con nhanh tìm bảo bối của mẹ về đi. Con nhãi tiện nhân này, tao muốn chém bọn nó ngàn đao! Tao nhất định sẽ chém chết bọn nó! Con à, con phải làm chủ cho mẹ!"
Bạch lão phu nhân khóc đến nước mũi tèm nhem, cả người đột nhiên run rẩy: "Con tiện nhân... ách!"
"Mẹ!"
Trò khôi hài của Bạch gia chẳng bao lâu đã truyền khắp các nhà trong thành.
Hiện giờ Bạch gia thuộc "Danh sách trọng điểm" của nhiều gia đình nên dù chỉ một chút gió thổi cỏ lay họ cũng nắm chắc thông tin.
Bên này vừa nghe xảy ra chuyện thì nơi nào cũng sử dụng mười hai vạn phần tinh thần nghe ngóng.