Thời đại này rất khó thuê người đọc sách.
Rốt cuộc đây là việc vô cùng tốn kém, tài sản người bình thường trả nổi chi phí.
Sở thích của "Người có tri thức" liên quan lớn đến tiền, mọi thứ họ mua đều tốn không ít, ví dụ như lần này bọn cô mua rất nhiều báo chí chẳng hạn. Số sách báo đó trong mắt rất nhiều người đều là hàng xa xỉ. Dù thế Khúc Tiểu Tây căn bản không lo mà vẫn gây chuyện, sau khi mua về cầm đi quanh một vòng rồi ném một chỗ, chẳng thèm liếc mắt một cái.
Hơn nữa, rõ ràng đã tháng 5 nhiệt độ không còn quá lạnh, biểu tiểu thư còn muốn đốt giường đất cả buổi, muốn nóng một chút, đây rõ ràng là hành người mà.
Trong lòng Vãn Hà – Kẻ đảm nhiệm chức "Giám thị" tràn ngập oán hận, không thiếu được việc nhanh chóng bẩm báo cho Khúc thị.
Trên mặt Khúc thị không biểu hiện gì nhưng trong lòng quả thực càng ngày càng hận. Mụ nghẹn một hơi mới qua chỗ Khúc Tiểu Tây, ra vẻ lơ đãng hỏi: "Cháu gái à, cháu nghĩ như nào mà mua nhiều báo chí thế này?"
Khúc Tiểu Tây đang đọc sách cũng không ngẩng đầu lên, đáp lại: "Không xem báo chí thì cháu sao hiểu được gần đây có chuyện gì mới lạ chứ? Cô à, nhìn nhiều xem nhiều sẽ hiểu thêm chuyện bên ngoài, mới có thể cùng người khác nói chuyên được. Bằng không người ta cùng ngài nói phương nam như thế nào, Bắc Bình như thế nào, vị đại gia nào viết ra văn chương nào hay cũng chẳng biết. Ngài chỉ biết nói vài ba lời sáo rỗng, giống lời nên nói sao?"
Khúc thị bị cô làm cứng họng, nghĩ đến mấy ngày trước nó vẫn là bộ dạng nhát như chuột, hiện tại liền thay đổi thành kiêu ngạo như vậy, mụ càng thêm cảm khái, con nhãi kỹ nữ này quả nhiên không thể khiến mụ hòa nhã được.
Vì tiền đồ, đều vì tiền đồ, nhẫn, tạm thời nhẫn lại!
Chờ đem nó gả ra ngoài, quay đầu nhất định thu thập anh em nó cho hả giận!
"Vậy cũng đúng, thế nhưng dượng cháu bên kia thật ra đã có không ít báo chí, nếu cháu thích như thế, cô sẽ thương lượng với ông ấy dọn lại đây ha." Có thể không tiêu tiền dĩ nhiên tốt nhất.
Khúc Tiểu Tây: "Được ạ. Cảm ơn cô. Đúng rồi." Cô rốt cuộc ngẩng đầu, mỉm cười: "Cô lại cho cháu mười đồng đi."
Khúc thị nắm chặt khăn, cười gượng gạo: "Này, sao... lại đòi tiền?"
Khúc Tiểu Tây: "À đúng, hay hai mươi đồng thì hơn, mười đồng tóm lại có vẻ chưa đủ." Cô vô tội nhìn Khúc thị, nói: "Cháu muốn ra ngoài một chuyến."
Không đợi Khúc thị cự tuyệt, cô liền nói: "Cháu muốn đi một chuyến tới hiệu sách, lại mua một ít sách vở có ích và giấy bút. Mặt khác, mực nước chỗ cháu cũng hết rồi. Cô nếu lo lắng cháu tiêu tiền lung tung cũng có thể cùng cháu luôn."
Khúc Tiểu Tây tươi cười ngọt ngào: "Cô, chúng ta chưa bao giờ cùng nhau dạo phố, nghĩ lại liền cảm thấy thật mất mát á."
Khúc thị hiểu được giờ nên cùng con nhãi chết tiệt kia làm tốt quan hệ mwosi đúng. Hơn nữa, chỉ cần có mụ đi cùng thì có lẽ nó sẽ không tiêu đến hai mươi đồng.
Mụ mỉm cười: "Hay đó, vậy..."
Khúc Tiểu Tây: "Chọn ngày chi bằng đúng ngày, luôn hôm nay đi. Cô, ngài mau đi thay quần áo đi."
Khúc thị ra ngoài, Khúc Tiểu Tây sửa sang lại quần áo một chút, thừa dịp không ai thấy, nhét mấy phong thư tối hôm qua viết xong vào vớ. Đừng nhìn Khúc thị bủn xỉn chứ để ý sĩ diện nhất, cứ ra cửa thì phải trang điểm cực kỳ đẹp đẽ quý giá mới được
Nếu cùng mụ so sánh hiển nhiên Khúc Tiểu Tây giống như một đứa nhỏ đáng thương.
Khúc thị ngừng lại, hỏi: "Sao cháu không trang điểm?"
Khúc Tiểu Tây: "Cháu không có trang sức."
Kẻ hai mặt như Khúc thị nghe vậy cũng không nhịn được phải trố mắt, mụ cười như có như không trào phúng: "Cháu không phải có trang sức mẹ cháu để lại sao? Cô đều đưa hết cho cháu còn gì."
Khúc Tiểu Tây gật đầu: "Đương nhiên những cái đó cháu muốn để lại cho anh trai em trai cưới vợ rồi, mang đi ra ngoài nhỡ rơi mất thì làm sao bây giờ? Nếu cô cảm thấy cháu mặc đơn giản quá không bằng ngài đem ..."
Khúc thị lập tức đánh gãy lời cô: "Cứ như vậy đi, đi thôi."
Hai người cùng ra khỏi nội viện, Khúc Tiểu Tây thấy Khúc thị đem chìa khóa đưa cho tài xế.
"Cô, cô có hiệu sách nào tốt đề cử không?"
Khúc thị cười một chút, nói: "Cô nào đọc qua sách gì? Dĩ nhiên không biết rồi."
"Vậy tùy tiện tìm một cửa hàng đi, chọn chỗ nào mặt tiền lớn một chút."
Tài xế xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng nét mặt Khúc thị, Khúc thị gật gật đầu, xe rất nhanh ngừng trước một cửa tiệm.
Khúc thị: "Nơi này xem như cửa hàng sách khá lớn ở Phụng Thiên Thành, rất nhiều đồ dượng cháu đều mua ở chỗ này."
Khúc Tiểu Tây cười như không cười: "Cô không phải rất biết sao?"
Cô kéo Khúc thị xuống xe cùng vào.
Một nhân viên mặc áo dài, tóc ngắn nhanh chóng tiến lên, cực kỳ khách khí: "Phu nhân, tiểu thư, xin hỏi hai vị muốn mua gì?"
Hiện tại cũng có không ít nữ học sinh, tên nhân viên kia cũng không quá gò bó, lời nói tự nhiên hào phóng.
Khúc Tiểu Tây: "Tôi muốn mua mực nước."
Nhân viên lập tức: "Ngài mời đi bên này, ngài xem, mấy loại này là..."
Hắn giới thiệu từng cái, Khúc Tiểu Tây gật đầu: "Vậy mua cái giá rẻ nhất đi!"
Khúc thị trong lòng vui vẻ.
Khúc Tiểu Tây: "Tôi nhìn xem giấy thế nào, ngày thường luyện chữ cũng nên có đầy đủ."
Khúc Tiểu Tây lập tức tiến lên lên, tuy mực nước chọn loại rẻ nhất nhưng các cái khác lại không phải, loại quý giá có rất nhiều đấy.
Không mất bao lâu, cô đã chọn được một chồng giấy thật dày.
Khúc thị giật giật mắt, mới không chú ý một chút, con nhãi chết tiệt kia đã chọn được nhiều như vậy.
Khúc Tiểu Tây còn chưa dừng lại: "Cái này là mực đóng dấu sao? Nhìn có vẻ khá đấu, về sau tôi cũng sẽ có con dấu. Cho tôi một hộp đi."
Đại khái nhìn ra đây là vị "khách sộp"không biết củi gạo mắm muối quý giá thế nào, nhân viên càng thêm ân cần: "Ngài còn mua gì không ạ? Ngài xem, bên này..."
Khúc Tiểu Tây: "Mua chút sách đi!"
Cô vòng qua kệ sách, sách nghiêm chỉnh chẳng thấy đâu mà tùy tay lại có thể vơ được mười mấy tập tranh, sắc mặt Khúc thị đã không còn quá đẹp, chẳng qua bận tâm hiện đang ở bên ngoài nên không phát tác. Khúc Tiểu Tây hồn nhiên không thèm để ý, một vòng lên xuống tiêu 30 đồng cũng tới.