Từ "Bọn họ" này dù không đề là ai nhưng mẹ Hứa mẹ vẫn đoán ra ngay, bà đáp lại một câu, lại lần nữa tán thưởng: "Vị Cao tiểu thư kia thật tài ba quá mà."
Không chỉ có viết văn chương còn biết tiếng nước ngoài, lại thêm sửa chữa máy pha cà phê nữa chứ. Mẹ Hứa cảm thấy, hiện tại trừ tiểu thư nhà mình ra thì chỉ có cô nhóc này đáng để bà sùng bái thôi.
Mẹ Hứa: "Dì nghĩ mấy đứa xuất thân từ nhà phú quý."
Lam tiểu thư nhướng mày cười nói: "Dì biết gì à?"
Mẹ Hứa nghiêm trang: "Nhà ai nghèo ăn không được cơm còn cho con gái đọc sách chứ? Vị Cao tiểu thư kia tuổi lại rất nhỏ, vừa thấy đã biết có tài học, được hun đúc từ nhỏ. Hơn nữa dì cũng biết nhìn hàng đấy, đừng thấy cô nhóc mặc đồ bình dân, đôi khuyên tai trân châu con bé mang kia tỉ lệ không phải tốt thường thường đâu."
Lam tiểu thư ha ha ha bật cười: "Dì mấy ngày hôm trước cũng không phải nói như vậy. Trước đó dì chẳng phải nói nhà cô nhóc kia có lẽ xuất thân đầu bếp, nếu không nấu ăn sao thơm nức như vậy, không phải sao?"
Mẹ Hứa bị vạch trần cũng chẳng ngượng mà còn cố bào chữa: "Kia... chỉ có thể nói nên rằng cô nhóc thông minh nên cái gì cũng biết."
Lam tiểu thư cười càng vui vẻ, cười đủ rồi, ý vị sâu xa nói: "Cái thế đạo này, tóm lại không dễ sống. Chúng ta quản không được người khác làm gì, dù sao hàng xóm với nhau cũng nên cố gằng sống chung hòa thuận. Khách ở trọ ổn định thì chúng ta cũng nhiều có tiền thu vào cố định hàng tháng."
Mẹ Hứa gật đầu, đúng thế. Ngay sau đó nghĩ đến cái gì lại bắt đầu lẩm bẩm: "Nhưng 20 đồng đại dương cũng không ít đâu..."
Lam tiểu thư: "Cái giá này đã rất tốt rồi. Lúc cháu còn ở xưởng điện ảnh nếu tìm người viết một bài bình luận thổi phồng phim của mình, kể cả viết cực kém cũng mất đến 30 đồng cơ. Như vậy còn trong tình trạng cung không đủ cầu ấy chứ... Tính lại thì không nên xét đến mấy cái đó làm gì."
Chị chân thành: "Kể cả cô nhóc viết không tốt thì với cháu cũng không có hại. Cháu cũng không phải muốn một lần nữa về xưởng. Chẳng qua không tranh màn thầu tranh khẩu khí*! Mẹ Hứa, dì luôn hiểu cháu mà, cháu tức quá nên muốn xả thôi!"
*Không tranh màn thầu tranh khẩu khí: Không màng tiền bạc chỉ mong đạt được mục đích nào đó. Ở đây ý không vì tiền, vì công việc mà chỉ muốn xả cơn tức.
Lam tiểu thư thực sự cảm thấy trải qua quá nghẹn khuất rồi, bực bội quá đi!!!
Cho nên chị bằng lòng nợ nhân tình nhờ người đăng bài, cũng bằng lòng tiêu 20 đồng này để đổi lấy một tác phẩm thổi phồng tài năng của mình.
Mà Khúc Tiểu Tây thì sao? Cô không giống với đa phần văn nhân thời đại này. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy người đọc sách đều nên thanh cao một chút. Ngược lại Khúc Tiểu Tây cho rằng không phải ăn uống tiêu tiểu mới quan trọng nhất sao? Cô cực cực khổ khổ học xong đại học, chẳng lẽ vì cuộc sống nghèo khổ tương lai chắc?
Đùng một cái, tự nhiên cho cô quay ngược về năm 30 kỳ kỳ quái quái này. Vậy cô dĩ nhiên phải dựa vào bản lĩnh học được trước đó để kiếm tiền rồi.
Cho nên ngày thứ hai cô liền lập tức cùng anh trai và Tiểu Bắc ra ngoài. Ba anh em lúc chạy trốn tới Thượng Hải chỉ có duy nhất một thân quần áo trên người. Bộ đồ kia cũng chẳng tốt, thậm chí bên này còn không phổ biến. Hơn nữa, giờ thời tiết nóng dần nên không thích hợp mặc tiếp nữa.
Sau này bọn cô đến đây cũng làm thêm mỗi người hai bộ quần áo. Như Khúc Tiểu Tây thì làm một bộ sườn xám màu xanh lam, một bộ quần áo mặc ở nhà. Nếu có việc phải ra cửa cũng chỉ có một bộ sườn xám coi như thể diện chút.
Thế nên dù chuyển đến đây lâu như vậy nhưng chỉ cần ra cửa cô đều diện bộ sườn xám màu lam "Ngàn dặm mới có một" này.
Khúc Tiểu Tây: "Tiền này thu về, ba người chúng ta mỗi người lại mua một bộ quần áo mới nha."
Kỳ thật bọn cô cũng có thể đi tiệm may đo để mua đồ. Khúc Tiểu Tây cảm thấy không cần thiết. Dù sao bọn cô còn phát triển nữa mà. Nếu may đồ vừa vặn quá thì không mặc được lâu. Trang phục cho mặc thử, vừa thì có thể mang đi lại tiện hơn nhiều.
"Em à, anh muốn chọn quần áo mới giúp em."
Tiểu Đông giơ tay phát biểu, Khúc Tiểu Tây cười khanh khách: "Được nhé."
Cậu lại quay đầu nhìn về phía Tiểu Bắc, chủ động yêu cầu: "Anh cũng giúp em đấy, được không?"
Tiểu Bắc: "Được ạ!"
Tiểu Đông tươi cười xán lạn, đôi mắt sáng lấp lánh.
Cậu mới không phải đồ ngốc vô dụng. Cậu cũng có thể giúp người nhà làm rất nhiều chuyện nhé.
Em trai, em gái, họ đều không thể không có cậu được.
Tiểu Đông hếch hếch gương mặt tươi cười, ngoài ý muốn càng thêm vui vẻ.
Rạp chiếu phim không cách quá xa. Họ cũng không gọi xe kéo mà đi bộ khoảng 20 phút đã đến cửa rạp chiếu phim. Cửa rạp chiếu phim treo biển quảng cáo màu sắc rực rỡ, đúng là đang có tin về 《 Mộng cũ hôm qua》. Mỗi tội nữ diễn viên trên quảng cáo không phải Lam tiểu thư. Thay vào đó là một cô gái có tết hai bím tóc dài.
Bên cạnh cô gái có bím tóc dài kia còn kèm them phụ chú: Tân Tấn Ngọc & nữ minh tinh Văn Uyển Lan.
Khúc Tiểu Tây: "Chắc là bộ này, bọn mình đi thôi." Đây là lần đầu tiên Khúc Tiểu Tây bước vào rạp chiếu phim thời kỳ này.