Ông mở phong thư thứ năm ra, chỉ xem bên ngoài cũng thấy tự thể quyên tú, hẳn người viết là nữ. Thư do con gái viết luôn khiến người ta sinh ra hảo cảm. Ông nhanh nhẹn mở phong thư ra, đọc... Một chuyện xưa rất đơn giản, thế nhưng có thể thấy được người viết tuyệt đối không phải tay mới, dù cách hành văn hay việc dùng từ đặt câu, thậm chí ngắt đoạn đều vô cùng lão luyện. Phong cách như vậy nếu nói không có một chút kinh nghiệm viết bài nào ông chắc chắn không tin.
*Tự thể quyên tú: chữ viết xinh đẹp
Ông nghĩ: Đây là một chuyện xưa kể về cô gái tốt, đàn ông tệ bạc quay đầu lại là bờ.
Nghĩ thì như vậy nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Làm một biên tập giàu kinh nghiệm, ông luôn thấy phần tiếp theo có chỗ chưa hợp lý. Dù thế Trần Sĩ Ung không nghĩ nhiều, đoản văn một vạn chữ tiến triển rất nhanh.
Trần Sĩ Ung tiếp tục xem, đột nhiên, hớp nước trà trong miệng... phụt một tiếng phun ra ngoài.
"Khụ khụ, khụ khụ khụ!"
Âm thanh Trần Sĩ Ung ho khan phát ra liên tục.
Những người khác đều tò mò nhìn về phía ông, bàn biên tập đối diện còn đang chà lau bùn dính trên ống quần cũng bị ông dọa sợ, vội hỏi: "Lão Trần, ông làm sao vậy?"
Trần Sĩ Ung ho khan không ngừng khiến mặt đỏ bừng, ông che miệng, chỉ chỉ bản thảo trên bàn, mãi lâu sau đỡ hơn mới vội vàng nhìn kỹ, biến chuyển mạnh mẽ sau đó, nội dung tiếp theo không còn nhiều.
Trần Sĩ Ung nhanh chóng xem hết, nói: "Bảo sao... Bảo sao tôi cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm!"
Ông vẫn cảm thấy, những cái "Tốt" đó cứ mơ mơ hồ hồ, chân tướng hiện tại đã rõ, quả nhiên khiến người ta ngỡ ngàng. Những chỗ trước đó không ổn đều được mở ra rõ rõ ràng ràng ngay tại một khắc này đây, ông cùng đám đồng liêu khen: "Bản thảo này quả thực cực hay, cực tốt!"
*Đồng liêu: Tương tự với đồng nghiệp
Đem đến một loại... cảm giác hài hước tà ác.
Lại nhìn chỗ tên tác giả, một cái tên thật xa lạ ―― Thường Hoan Hỉ.
Ông lập tức đứng dậy, nói: "Tôi phải nói với với chủ biên!"
Một câu chuyện khiến người ta phải kinh ngạc đến mức vui sướng, nó mang đến không chỉ đơn thuần là một câu chuyện đơn giản mà còn ẩn chứa ý nghĩa phía sau. Bọn ông khả năng đã tìm ra được một vị "người mới" có thể trường kỳ đưa bản thảo hay rồi.
Tuy bút danh này mới nhưng Trần Sĩ Ung kết luận, người này nhất định không phải tay mơ. Nếu có thể khiến người này phát triển trở thành người đưa bản thảo trường kỳ cho mình thì đây chính là chuyện lớn cực cực tốt.
Trần Sĩ Ung thấy, hôm nay ông quả nhiên gặp vận rồi!
Trần biên tập của ban biên tập cảm thấy mình hôm nay siêu may mắn. Khúc Tiểu Tây bên này cũng cảm thấy mình hôm nay cũng vô cùng may. Do trời mưa nên người bán rong sáng sớm sốt ruột thu hàng, nhờ đó cô mua được trứng gà giá rẻ hơn hẳn ngày thường.
Cô gói kín 100 quả trứng gà vào túi, tiết kiệm được 20 đồng đó.
Trừ cái này ra, cô còn mua được một rổ dâu tây nhỏ, dâu tây không ngọt, hơi chua ê ẩm nên không dễ bán. Lúc này Khúc Tiểu Tây mới chiếm lời lớn.
Khúc Tiểu Tây lau hết nước mưa trên người, chỉ huy anh trai nhà mình: "Anh trai nhỏ ơi, anh giúp em rửa một chút dâu tây nha."
Tiểu Đông rất nghe lời, chẳng qua vẫn quay lại còn nghiêm túc nói với Tiểu Tây: "Chua lắm, không thể ăn."
Khúc Tiểu Tây gật đầu: "Em biết mà, chúng ta không ăn, chúng ta làm thành mứt dâu."
Tiểu Đông nghiêng đầu tò mò hỏi: "Mứt dâu? Đó là cái gì?"
Một bên Tiểu Bắc đang giúp cũng nhìn về phía Khúc Tiểu Tây, Khúc Tiểu Tây suy nghĩ một chút mới nói: "Là đồ ăn rất ngon đó, chua chua ngọt ngọt, hợp nhất với bánh mì, cực ngon. Cũng có thể làm dâu tây củ mài, tóm lại rất dễ phối khi dùng làm bánh ngọt. Tuy dâu tây hôm nay mua chua ê răng nhưng chúng ta thêm nhiều đường chút sẽ trở nên siêu ngọt. Mọi người cũng giúp em làm nha."
Tiểu Đông và Tiểu Bắc vội gật đầu: "Được."
Ngày mưa như vậy, ba anh em lại hào hứng náo nhiệt vô cùng ――
"Cốc cốc cốc", tiếng đập cửa vang lên.
Khúc Tiểu Tây nhướn mi, ra cửa: "Ai thế?"
Tuy ban ngày nhưng cô cũng không có tùy tiện mở cửa đâu.
"Tôi là giúp việc nhà Lam tiểu thư dưới lầu, mẹ Hứa."
Thời gian vào đây ở không lâu nên cô chưa cùng mọi người qua lại nhiều. Tuy vậy Khúc Tiểu Tây vẫn biết Lam tiểu thư chưa kết hôn, sống một mình. Nhà bọn họ ngoài chị ấy ra còn có một người giúp việc khoảng 50 tuổi gọi là mẹ Hứa.
Chỉ có hai người.
Khúc Tiểu Tây mở cửa phòng, mỉm cười: "Xin chào, có việc gì sao ạ?"
Mẹ Hứa chỉ chỉ dưới lầu nói: "Người đưa thư tới rồi, tìm cháu đấy."
Khúc Tiểu Tây nói cảm ơn rồi lập tức vội vàng đi theo mẹ Hứa xuống lầu. Trời mưa nên người đưa thư khoác áo tơi, nhìn thấy Khúc Tiểu Tây bèn hỏi: "Cao Nhược Huyên?"
Khúc Tiểu Tây gật đầu đáp phải, người đưa thư đem một phong thư giao cho cô, nói: "Thư của cô, ký tên đi."
Lại nói: "Không cần viết chữ cũng được, ấn dấu tay."
Khúc Tiểu Tây nhanh tay ký tên lấy thư, mẹ Hứa đứng một bên tò mò liếc nhìn Khúc Tiểu Tây nhiều hơn.
Khúc Tiểu Tây cười khanh khách, lại lần nữa cảm ơn mẹ Hứa, cùng bà chào tạm biệt rồi vội vàng lên lầu.