Khúc Tiểu Tây toàn thân mà lui, cô đi nhanh qua sân về tới phòng mình, mặc dù buổi sáng náo loạn khó coi nhưng lão gia cũng không khó xử cô. Lúc này mọi người đều hiểu được, vì muốn khiến biểu tiểu thư gả chồng mà giờ cô muốn làm gì đều có thể.
Nhất thời mọi người đều kẹp chặt đuôi (1) làm người, dĩ nhiên càng không dám trêu chọc cô.
(1) Kẹp chặt đuôi: cẩn thận, đề phòng
Khúc Tiểu Tây tuy có chút tin tưởng bản thân nhưng lại không phải hoàn toàn không sợ. Cô về phòng, cửa vừa đóng, cả cơ thể lập tức dựa vào cánh cửa, hít thở thật sâu.
Hai nhóc một lớn một nhỏ ngồi ở mép giường đất lo lắng nhìn cô, Tri Thư lập tức tiến lên giữ em gái, đau lòng nói: "Em gái không sợ nhé."
Cậu nhanh chóng ôm lấy em gái, nhẹ nhàng vỗ lưng Khúc Tiểu Tây. Nháy mắt, trong tim Khúc Tiểu Tây thấy thật ấm áp.
Em trai Khúc cũng chạy tới, một tay bắt lấy góc áo anh, một tay bắt lấy góc áo chị.
Cô nhẹ giọng: "Không sao!"
Cô lộ ra một nụ cười xán lạn nói: "Em nói này, em có thể giữ được mấy món đồ trang sức kia rồi."
Hai cậu bé kinh hỉ nhìn về phía Khúc Tiểu Tây, cả hai đều có chút kích động. Khúc Tiểu Tây xoa nhẹ mỗi cái đầu một chút, nói: "Chúng ta phải đi, như vậy đã có lộ phí."
Hai bé trai lập tức gật đầu.
Em trai Khúc nghiêm túc: "Chị, em không sợ đói. Em muốn chạy trốn."
Khúc Tiểu Tây: "Vậy thì không được, bọn mình cũng không thể đói bụng đi ra ngoài. Hai người cứ chuyên tâm làm tốt chuyện mình nên làm. Em bên này cũng có chuyện phải làm!"
"Được!" Hai nhóc ngoan ngoãn đáp.
Không thể không nói, Khúc Tiểu Tây cùng Bạch lão gia nói chuyện tương đối thành công.
Ngày hôm sau, Khúc Tiểu Tây bên này nhận được rất nhiều rất nhiều sách, Khúc thị thế mà không có hận ý như ngày hôm qua, lúc này lại biến thành một người cô "hiền từ". Lại nói tiếp, Khúc Tiểu Tây cũng gặp qua rất nhiều người nhưng thật đúng là chưa thấy người nào trở mặt nhanh vậy.
Tới tới lui lui, mụ cứ lặp đi lặp lại, nhanh chóng không cần chuẩn bị đã có thể thay đổi thái độ ngay.
Khúc thị: "Cháu gái lớn nhìn xem, mấy thứ này đều là trang sức của cháu đấy? Ngày hôm qua là cô sai, cô thật sự không nghĩ tới em họ cháu lại là đứa không hiểu chuyện như vậy, lại dám lén cô lấy đồ đi. Thật không hiểu chuyện!"
Khúc Tiểu Tây nghịch ngợm cười cười: "Không hiểu chuyện thì đánh một trận sẽ hiểu ngay thôi."
Khúc thị: "Cháu nói đúng."
Thái độ hôm nay của mụ lại càng tốt hơn một chút.
Mỗi ngày cần tuần tự tăng tiến tốt hơn nữa nha!
Khúc Tiểu Tây không chút khách khí: "Cô, cô cho cháu mười đồng tiền."
Khúc thị: "Cái gì?"
Mụ cũng phát hiện ra biểu hiện của mình hơi lộ, lập tức điều chỉnh lại cảm xúc nói: "Cháu gái lớn, cháu cũng không ra ngoài, đòi tiền làm gì?"
Mặt Khúc Tiểu Tây nghiêm túc: "Phòng thân."
Khúc thị: "..."
Người phụ nữ chải đầu mang theo hầu gái tới, lại chải đầu thêm nhuộm móng tay rồi hoá trang cũng mới hai đồng tiền. Đây thật đúng là đồ quỷ đòi nợ!
Có điều nghĩ đến ông nhà đã dặn dò, mụ dù cho trong lòng có muôn vàn không muốn vẫn miễn cưỡng lấy ra, nói: "Đây, cho cháu." Phải lấy đại cục làm trọng.
Khúc Tiểu Tây: "Dượng mời tiên sinh tiếng Đức, khi nào đến ạ?"
Khúc thị lập tức: "Tiên sinh Tiếng Đức nào dễ tìm chứ? Còn đang tìm, dượng cháu nói ông ấy sẽ nhanh chóng tìm được. Cháu bên này cũng phải đọc nhiều sách, học tập nhiều chút. Bụng có chút chữ, chữ lại đẹp thì kể cả nhan sắc không đẹp cũng có chỗ bù vào."
Lúc Khúc thị nói lời này nhiều ít đều mang ý chèn ép. Rốt cuộc làm gì có cô gái nào thích bị người ta nói nhan sắc không đẹp đâu?
Dù thế Khúc Tiểu Tây nghe xong lại gật đầu phụ họa: "Lời này có đạo lý. Vậy cô đi ra ngoài đi, cháu muốn đọc sách."
Khúc thị: "..."
Khúc thị vừa đi, Khúc Tiểu Tây cầm mười đồng tiền đi vào sân, kêu: "Anh!"
Mấy ngày nay, hai bé trai trừ bỏ ra cửa mua ít đồ thì chỉ ở trong sân chạy nhảy, chơi đùa. Bạch gia trên dưới nhìn vào càng thêm khinh thường. Thế nhưng bọn họ lại không biết hai bé đang trộm biến tướng rèn luyện thân thể.
Tri Thư nghe được tiếng kêu, lanh lẹ chạy tới bên người Khúc Tiểu Tây: "Em gái, em gọi anh hả?"
Khúc Tiểu Tây cảm giác được tầm mắt mọi người nhìn trộm, nói: "Mọi người vào đây."
Cô không hạ giọng, mặc dù biết Vãn Hà đang nghe lén: "Mỗi người lấy năm đồng tiền."
Hai bé trai: "?"
Khúc Tiểu Tây: "Hai người chờ một lát hỏi xem trong phủ có ai muốn ra ngoài không thì đi theo ra ngoài dạo, mua chút đồ ăn, đồ uống, đồ dùng. Không tiêu hết thì đừng về!"
Hai bé trai: "!"
Khúc Tiểu Tây: "Đi đi, đừng lo lắng, xài hết ngày mai em lại nói với cô lấy thêm là được."
Cô nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, đột nhiên đi đến bên cửa sổ, trực tiếp giơ tay hắt bát nước mực trên bàn ra ngoài. Vãn Hà bị hắt một thân đầy nước kêu lên: "Aaa!"
Khúc Tiểu Tây lạnh lùng: "Cút!"
Một tiếng ầm, ngay sau đó kéo cửa sổ xuống.
Làm xong tất cả, cô lập tức ghé vào bên tai Tri Thư nói nhỏ vài câu, Tri Thư dùng sức gật đầu.
Khúc Tiểu Tây: "Được rồi, hai người đi nhanh đi."
Hai bé trai thận trọng gật đầu rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Nghe nói Khúc Tiểu Tây cái gọi là "tiền phòng thân" thật ra để cho hai thằng nhãi láo toét tiêu xài tuỳ tiện, Khúc thị đập mạnh ly xuống bàn làm tràn nước tung tóe. Tuy nói những món trang sức đó cuối cùng còn có thể lấy lại nhưng đồng bạc kia mất chính là mất thật đó!
Khúc thị tức đến không thở được, uống nguyên một bát tổ yến mới cảm thấy dần tốt hơn đôi chút, nhưng vẫn đau lòng đau ngực quá.
Mụ vốn đã hòa hoãn không ít. Thế mà tới chạng vạng nghe nói hai thằng nhãi mất dạy vui vui vẻ vẻ mua một đám đồng nát sắt vụn về, còn có một đống báo chí thượng vàng hạ cám lung tung rối loạn, cả một đống lớn toàn đồ vô dụng. Khúc thị thiếu chút nữa ngất đi.
Đồ đáng chết! Chỉ biết tiêu xài hoang phí!
Khúc thị tức tới cơm chiều cũng ăn không vào, Khúc Tiểu Tây lại vui sướng nhìn báo chí trên tay, hy vọng có thể tìm được chút manh mối.
Gió đêm thổi nhè nhẹ, cô lấy giấy bút ra, nhìn nhìn...
Gây sự thôi!