Sáng sớm hôm sau, Khúc Tiểu Tây đi thỉnh an Khúc thị, đã nhiều ngày cô thường xuyên tới đây, mỗi lần tới không cầm ba dưa hai táo* sẽ không đi. Khúc thị phiền đến chết. Chẳng qua lại không thể không giả bộ hiền lành.
*Ba dưa hai táo: vài ba món đồ
Mụ xoa huyệt Thái Dương, giả vờ không thoải mái nói: "Cháu gái tới rồi, cô hôm nay không thoải mái nên không giữ cháu lâu được."
Khúc Tiểu Tây nhanh bước đến quan tâm hỏi: "Cô, ngài không có việc gì chứ? Có cần mời đại phu không?"
Khúc thị: "Thế thì không cần, mời đại phu cũng phải tiêu tiền..."
Khúc Tiểu Tây phiền muộn nói: "Cũng không phải như vậy sao, cái gì cũng cần tiền."
Cô đáng đáng thương thương nói: "Cô, ngài cũng biết, anh em cháu... hai người mỗi ngày ra ngoài..."
Biểu tình kia của cô không cần nói cũng biết.
Khúc thị biết, đây lại tới đòi tiền.
Mụ cố gắng nhịn cơn tức nói: "Cháu gái à, không phải cô nói cháu chứ, việc này... A!"
Khúc Tiểu Tây không biết như thế nào va chạm một chút, ly trà vốn đặt trên bàn nước cứ vậy đổ xuống, trực tiếp hắt hết vào người Khúc thị.
Khúc Tiểu Tây vội vàng tiến lên, "Cô, cô không sao chứ? Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đều là cháu không tốt..."
Khúc thị: "Được rồi!"
Khúc Tiểu Tây giống như không nghe thấy, đẩy Khúc thị vào cửa: "Cô, cô mau đi thay quần áo, mặc quần áo ướt không tốt đâu. Đi, cháu giúp cô."
Khúc thị 120 lần không muốn nhưng Khúc Tiểu Tây lại cực kỳ không có ánh mắt, cô vẫn luôn đi theo Khúc thị vào gian trong, miệng còn lẩm bẩm: "Cô, kỳ thật cháu còn có chuyện muốn nói, cháu không muốn học tiếng Đức nữa."
Khúc thị: "Hử?"
Khúc Tiểu Tây: "Thầy Điền vốn không để ý tới cháu, vẫn luôn lôi kéo em họ hỏi tình huống trong nhà ..."
Khúc thị sửng sốt nhìn về phía bà Liễu.
Bà Liễu trả lại một ánh mắt, Khúc thị hòa hoãn một chút hỏi: "Hắn hỏi cái gì?"
Khúc Tiểu Tây: "Cháu không nhớ rõ lắm, ngài trực tiếp hỏi em họ hoặc nha hoàn thôi."
Bởi vì Khúc Tiểu Tây nói nên Khúc thị có chút phân tâm, Khúc Tiểu Tây lại cọ xát bên này trong chốc lát, rốt cuộc Khúc thị không thể nhịn được nữa mới hạ lệnh đuổi khách. Có điều trước khi đi vẫn bị Khúc Tiểu Tây cầm đi mười đồng bạc.
Khúc Tiểu Tây vui sướng rời khỏi, cô trở lại phòng, gương mặt tràn ra chút ý cười.
Quả nhiên, bên kia rất nhanh đã nghe được tin ba vị tiểu thư đều bị Khúc thị gọi qua, không bao lâu trong viện liền truyền đến giọng Khúc thị quát lớn kèm theo từng đợt tiếng khóc.
Khúc Tiểu Tây không có tự giác của kẻ chơi xấu, ai bảo ba vị tiểu thư kia thường xuyên bắt nạt cô, hơn nữa cô cảm thấy Bạch gia nên cảm tạ mình mới đúng. Bằng không ba chìa khóa sắt này kể cả cô không chơi xấu cũng sẽ quay ngược gây chuyện cho nhà mẹ đẻ thôi.
Cho nên cô đây là lấy đức báo oán trợ giúp Bạch gia đấy nhé.
Nhìn xem cô lương thiện bao nhiêu chứ.
Tiếng khóc ba cô gái đã gây chú ý tới sân bên kia, chỉ trong chốc lát đã nghe thấy lão phu nhân sai mang người qua. Đoàn người mênh mông cuồn cuộn khóc khóc kêu kêu liền về phía nhà chính.
Chốc lát sau lại thấy Bạch lão gia vốn đã chuẩn bị ra đến cửa ngoại viện lại vội vàng vòng ngược trở về.
Kể cả thầy giáo Điền tới giảng bài hôm nay cũng chỉ mới uống một tách trà ở ngoại viện đã bị khách khí mời về.
Khúc Tiểu Tây đứng bên cửa sổ thấy không có người trong viện, mấy dì nhỏ không ngừng đẩy nhanh tốc độ đi qua xem diễn. Cô khẽ khẽ khàng khàng đẩy cửa vào phòng Khúc thị.
Đem dây kẽm luồn luồn lách lách lại nín thở mân mê một lát, cửa phòng liền mở ra.
Nói rõ ràng nghiêm túc một chút thì Khúc Tiểu Tây cũng không phải tới trộm đồ.
Bạch gia lấy đi nhiều tài sản của Khúc gia bọn họ như vậy còn khắt khe với họ, lại còn ép gả cô. Đây là chuyện thất đức tám đời. Cô lấy về một chút cũng là của nhà mình. Châu về Hợp Phố, mới không phải trộm!
*Châu về Hợp Phố: vật về nguyên chủ
Chuyến đi này Khúc Tiểu Tây thực ra không phải chỉ lấy đồ.
Cô cạy cửa nghênh ngang vào nhà, rất nhanh đã vào buồng trong lại tìm kiếm trên bàn trang điểm, quả nhiên không lâu sau tìm được!
Chuẩn bị quan trọng khi chạy trốn ——chìa khóa ô tô!
Cô nắm chặt chìa khóa vội vàng lẻn ra ngoài, cũng không liếc mắt nhìn những món đồ trang sức lấy một cái.
Không phải không lấy mà là không thể, sẽ rút dây động rừng!
Khúc Tiểu Tây trở lại phòng, thở hồng hộc chờ đợi kết quả khác từ chiêu nhất tiễn song điêu.
*Nhất tiễn song điêu: Một mũi tên trúng hai con chim
Quả nhiên không lâu sau, quản gia liền tới, bộ dạng khách khách khí khí cùng Khúc Tiểu Tây "Thương lượng".
"Biểu tiểu thư, ngài mấy ngày nữa sẽ phải xuất giá, lão gia cân nhắc phòng bên này thu thập chưa ổn, xuất giá như vậy không đủ thể diện. May mắn vừa lúc phòng cô phu nhân nhà ta cực kỳ có thể diện nên đã cùng ngài ấy thương lượng đổi phòng với ngài. Nếu từ bên kia ra cửa sẽ có thể diện hơn rất nhiều, ngài xem?"
Khúc Tiểu Tây ngoan ngoãn: "Được á."
Cô lại nói: "Tôi muốn cùng anh em tôi ở cùng một chỗ."
Nghe cô nói vậy, quản gia: "Dĩ nhiên, đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia cũng dọn qua đây, phòng bọn họ liền nhường lại cho hai vị biểu thiếu gia, lão gia đối với ngài ký thác kỳ vọng cao, biểu tiểu thư cứ yên tâm, nhất định sẽ làm ngài vừa lòng."
Khúc Tiểu Tây vô cùng vui mừng: "Có thể ở lại càng tốt, tôi đương nhiên vừa lòng."
Chuyện chuyển nhà, thành công!