Xét ra Khúc Tiểu Tây là người lớn "Duy nhất" trong nhà nhưng không phải mọi chuyện cô đều tự quyết định, mỗi khi có chuyện gì cô đều đem gọi anh em trai có thương có lượng. Đồng ngôn đồng ngữ* biết đâu lại có tác dụng lớn.
*Đồng ngôn đồng ngữ: lời nói trẻ nhỏ
Rốt cuộc nếu không có hai người họ hỗ trợ thì cũng chẳng ai trốn thoát thành công.
Ba người có thương có lượng nói chuyện xong đều cảm thấy ý tưởng đổi thành vàng thỏi rất tốt.
Bằng không nhìn đồ của lão phu nhân chỉ thấy ghê tởm đều muốn nôn ra ngoài.
Mấy ngày trước đây bọn cô mua một tủ quần áo cũ, dù cũ lại không sang lắm nhưng Khúc Tiểu Tây liếc mắt một cái liền nhìn trúng. Ai bảo cái tủ quần áo này phía dưới vách ngăn có chỗ bí mật chứ.
Vừa lúc thích hợp giấu đồ.
Có đôi khi trong nhà có đồ vật quý trọng cũng trở thành gánh nặng ngọt ngào. Haizz-
Ba người mở vách ngăn ra, bỏ tay nải trang sức vào, tiếp đến cho 100 đồng đại dương cũng giấu trong đó luôn. Cuối cùng đem vách ngăn gắn lại như cũ. Dư lại 40 đồng đại dương, cô như chuột đem giấu vài chỗ khác nhau trong nhà.
Tuy đã vào ở mấy ngày nhưng bọn cô vẫn còn phải sắp xếp lại phòng ốc, mua thêm đồ, chạy ra chạy vào mỗi ngày đều vô cùng bận rộn. Như hôm nay đây thôi, bọn cô mua than đá và than củi hai loại về.
Anh trai Khúc cùng Khúc Tiểu Tây hai người qua lại mấy lần mới khuân hết.
Khúc Tiểu Tây: "Rửa tay, bọn mình cùng nhau nấu cơm đi." Cô mỉm cười: "Hôm nay nấu cơm ăn, được không?"
Ban đầu dưỡng được khoảng một tháng, ba người đều có thêm chút thịt, sau mấy ngày tàu xe mệt mỏi lại tụt cân. Hôm nay thật vất vả thu xếp gần xong nên dĩ nhiên phải bồi bổ một chút.
Hai anh em vui mừng gật đầu.
Khúc Tiểu Tây: "Được rồi, tới đây giúp nào." Cô bắt đầu sai phái: "Tri Kỳ rửa đậu cô ve với cà chua, Tri Thư vo gạo, em thái thịt."
Ba người nhanh nhẹn bắt đầu, Khúc Tiểu Tây cắt thịt thành từng khối nho nhỏ, thêm nước tương ướp một chút. Thời gian chờ cô đun một nồi nước ấm, nước nóng vừa đủ cô múc ra một gáo tưới lên cà chua đã khía chữ thập. Nước nóng giúp lột vỏ cà chua dễ hơn.
Chuẩn bị xong nguyên liệu bên này, cô mới cho gạo đã vo vào trong nồi sắt, bên trên rải rải đều thịt thái hạt lưu, hạt đậu cô ve và cà chua vừa lột vỏ cắt nhỏ. Cô tiếp tục thêm chút muối, đường cùng gia vị khác đầy đủ mới đậy nắp nồi lên.
Xong việc, Khúc Tiểu Tây chỉ huy hai anh em thêm than đá mới khuân vào trong lò. Bản thân cô thì cẩn thận thái toàn bộ thịt dư thành lát hơi mỏng, thêm một muỗng tương, rắc một chút ớt bột, lại thêm ít hạt mè, trộn đều.
Chờ cơm bắt đầu tỏa ra mùi thơm, Khúc Tiểu Tây mới nhóm lửa ở bếp lò nhỏ, cô thêm than củi cho lửa cháy mạnh hơn. Tiếp đến lại thoa một vòng mỡ heo trong nồi, thấy nồi bắt đầu nóng, Khúc Tiểu Tây từ từ kẹp từng miếng thịt heo thả vào.
—— "Xèo xèo"
Âm thanh thịt kèm theo mùi hương bay ra tức thì...
Mặc kệ cổ đại hay hiện đại, con người đều chia thành ba bảy loại.
Có tiền - không có tiền; có học vấn - không học vấn; xuất thân tốt - xuất thân kém; đủ loại, đều có cả. Mà người bên này, dù Bến Thượng Hải không coi là người có địa vị đặc biệt nhưng so với dân chúng nghèo khổ lại tốt hơn rất nhiều, rất rất nhiều.
Ít nhất người ở đây còn có một công việc kiếm ra tiền.
Bằng không trực tiếp cho thuê không phải càng có lợi sao?
Giống như là hai gian nhà này cần 12 đồng một tháng, đó còn không bao gồm phí điện nước, phí trị an cùng chi phí phụ khác
Chi phí phụ ở đây chính là tiền tắm nước ấm vòi sen mỗi tháng, tuy mỗi ngày chỉ nửa giờ cũng không thể không tiêu. Còn có chủ nhà tìm người quét tước trên dưới sẽ cần phí vệ sinh. Tổng tổng mấy loại phí này thì một tháng mỗi gia đình cũng gánh vác thêm ít nhất 1.5 đồng. Nhiều lúc nếu điện nước dùng nhiều một chút còn phải lên tới 2 đồng.
Một tháng 14 đồng, thế nào đủ tiêu?
Phải biết nếu đổi sang chỗ khác không ở đối diện Tô Giới thì giá này ít nhất sẽ giảm 2-3 đồng. Nếu ở nơi xa xôi hơn một chút, điều kiện kém một ít, yêu cầu nhà ở vẫn vậy thì chỉ mấy 7-8 đồng đã có thể thuê.
Nếu chỗ càng kém hơn như bên hẻm dân nghèo bên kia thậm chí chỉ mất 4-5 đồng tiền thuê. Vận khí tốt thì có khi 4 đồng cũng có nhà ở.
Diện tích giống nhau, chỉ khác về địa điểm đã chênh lệch lớn như vậy, có thể thấy được người tầng lớp trên luôn khác biệt. Cho nên cô vẫn cảm thấy điều kiện nhà mình ở bên này khá tốt.
Chạng vạng tới giờ nấu cơm, hương vị đồ ăn các nhà đồng loạt tỏa ra khắp nơi tràn ngập toàn bộ khu phòng ở. Có lẽ có người nói không chừng nhà ai đó làm thức ăn ngon, dù người làm thịt, có người làm cá đều dễ dàng ngửi thấy cả.
Những người ra ngoài làm việc vừa đi đến hàng hiên, còn chưa lên lầu đã ngửi thấy mùi thịt nồng đậm.
Điều này cũng không kỳ quái, khu phòng ở của bọn họ vốn có một cái ống dẫn, chỉ cần có chút mùi gì đều cảm nhận tương đối rõ ràng. Quen thuộc dần thì nhà ai làm thịt cũng ngửi được. Nhưng hôm nay có chút khác.
Khác ở chỗ nào? Mùi thịt này... thật sự quá bá đạo.
Vừa ngửi đã biết không phải vô cùng xào rau hoặc hầm đồ ăn đơn giản.
Không phải!
Ngửi kỹ còn mơ hồ thấy được chút hương thơm từ hạt tiêu.
Mùi hạt tiêu vừa nóng vừa thơm xông thẳng vào mũi.
"Nhà ai thế? Không lễ không tết còn nấu thịt?"
"Mùi hương này cũng quá thơm rồi."
"Ai nha, đồ ăn ngon vậy mà không được thử..."...