An Thủy rất vui vẻ, có một đứa em trai hoạt bát biết làm người khác vui như vậy cũng không tệ, chẳng như Tần Tiểu Thiên đang cắm mặt chơi game.
Tần Tiểu Thiên buồn chán, An Thủy ở đây tất nhiên cũng cảm thấy buồn chán.
- Lần đầu tiên gặp mặt, đáng lẽ phải tặng gì đó chứ nhỉ, vốn chị chuẩn bị rất nhiều món quà, nhưng mà bây giờ không dùng được nữa rồi, chocolalate này, rồi lại bánh và kẹo, làm sao xứng với đối tượng nụ hôn đầu chứ.
An Thủy nói xong lại bị chính mình làm bật cười:
Hình như có cái gì đi chệch quỹ đạo rồi, sao mình lại thành đối tượng trêu đùa của chị An Thủy chứ, Tần An cười khổ, cúi xuống nhặt sách vở vừa rồi vì va chạm khiến cặp bung ra vương vai khăp nơi:
- Ồ, em đây là vở của em à, chữ viết của em đẹp quá...
An Thủy cũng cúi xuống nhặt giúp, thấy cuốn sổ viết đầy tiếng Anh, cầm lên xem, cô tốt nghiệp trường nữ sinh Roedean, sống ở Anh lâu năm, tiếng Anh không khác gì tiếng mẹ đẻ, ngón tay thon thả lật từng trang sách trắc, đầu hơi cúi xuống, tóc mai buông xuống vai, cái cổ tao nhã phối hợp dàn da trắng tạo thành quang cảnh vô cùng đẹp mắt, khuôn mặt dần chuyển sang niềm vui bất ngờ:
- Đây là câu chuyện không tệ, rất khơi gợi trí tưởng tượng, chị nghĩ không chỉ trẻ con mà cả người lớn cũng sẽ thích, ngay cả chị cũng muốn đọc tiếp. Tần An, chuyện này em viết phải không?
Harry Potter là cuốn sách được in nhiều thứ ba trên thế giới, thành công của nó tuyệt đối không phải do may mắn, thu hút được An Thủy không lạ, tất nhiên không phải do Tần An viết, nhưng nam nhân ai chẳng có chút sĩ hão, nhất là trước mặt cô gái xinh đẹp, nên y cười lấp lửng, để An Thủy muốn nghĩ thế nào cũng được, không ngờ câu tiếp theo của cô làm Tần An không cười nổi nữa.
An Thủy hào hứng đề nghị:
- Thế này, hay để chị đi tìm nhà xuất bản cho em nhé, coi như đây là quà ra mặt của chị.
- Xuất bản ấy ạ?
Tần An trố mắt:
- Đúng vậy, chỉ là cuốn sách này em viết bằng tiếng Anh, xuất bản ở trong nước chưa chắc có thị trường tốt, nếu xuất bản ở Anh thì không sao rồi, ở mặt này chị có thể giúp em, vài tháng nữa chị sẽ quay trở lại Anh học tiếp đại học, tiện thể giúp em liên hệ nhà xuất bản.
An Thủy vừa nói ánh mắt không rời trang sách, em trai kiêm bạn trai nhỏ của mình thật lợi hại, câu từ lưu loát, cách vận dụng ngữ pháp tự nhiên không thua kém gì trẻ con cùng tuổi ở các quốc gia sử dụng tiếng Anh làm ngôn ngữ chính:
- Nếu chuyện được xuất, em sẽ còn có nhuận bút đấy, thích không?
- Nếu đem xuất bản còn phải ký hợp đồng, tiền bản quyền các thứ, lằng nhằng lắm, em còn đi học làm sao có thời gian làm những việc đó,
Tần An cười khổ không thôi, đáng nhẽ lúc nãy nên phủ nhận ngay mới đúng:
- Tất cả chuyện đó để chị lo, dù không có nhà xuất bản nào đồng ý xuất bản, chị cũng sẽ bỏ tiền ra xuất bản cho em, ai bảo chị nợ em một món quà ra mắt.
An Thủy không quan tâm cuốn tiểu thuyết này thu được bao nhiêu tiền, dù sao chút tiền xuất bản, cô không thiếu:
- Hay thế này truyện này tính là của chị đi, toàn bộ công việc do chị lo, tiền nhuận bút thuộc về chị, chỉ cần khi nào em muốn tiêu tiền, chị cho em là được.
Thấy An Thủy nhiệt tình như thế, không nỡ làm cô mất hứng, huống hồ, y cũng có chút kích động, lần trước sự trùng hợp ở nhà Liêu Du vẫn khiến y có chút gợn trong lòng, y rất muốn xem, liệu lịch sử có thể thực sự thay đổi không, mình có thể xoay chuyển bánh xe vận mệnh hay không.
J. K. Rowling, lúc này cô ấy hẳn là vừa mới ly hôn, cùng cô con gái nhỏ sống trong cái chung cư nhỏ không có máy sưởi ở Edinburgh, dựa vào chút trợ cấp thất nghiệp nuôi con và con gái.
Thôi thì đợi chuyện xuất bản đã vậy, y nhất định sẽ tìm cách giúp người phụ nữ đó có được sự nghiệp và thành tựu đáng được nhận.
An Thủy thực sự thích mê Harry Potter, cho dù cô không còn có giấc mơ trẻ con như thời thiếu nữ nữa, câu chuyện phiêu lưu phép thuật vừa mới mẻ vừa gần gũi ấy khiến cô lún vào, nói với Tần Cử Đức và Tần Hướng Sơn vài câu, sau đó ra khuê phòng của mình hậu viện, quyết định đọc thật kỹ.
Nhà tổ Tần gia là đại trạch viện điển hình phong cách phương nam, vốn là một kiến trúc lâm viên trang nhã và tinh mỹ, khắp nơi đều là giả sơn, hành lang uốn khúc, ao cá, hoa cỏ. Cách cục tứ hợp ngũ thiên tỉnh, bốn khu quây quanh thành tứ hợp viện, chính giữa là sân vườn lớn, trồng trúc xanh và giả sơn, bốn góc của bốn khu có bốn sân nhỏ, nghe nói trước kia từng nuôi các loại cá cảnh.
Cái gọi là bốn khu là bốn căn nhà hai tầng hoàn toàn độc lập, có cả tường thấp bao quanh, thời cách mạng văn hóa bị nhà nước trưng dụng, cho rất nhiều người sống tạm ở đây, bọn họ phá hết tường, giả sơn, cây cối trang trí, làm chuồng gà chuồng lợn, trồng rau, nhà cửa cũng cơi nới đủ kiểu, làm gần như không thể nhận ra hình dạng ban đầu nữa.
Khi Tần gia nhận lại nhà tổ của mình thì tiền bạc không còn bao nhiêu, chẳng thể khôi phục lại như cũ.
Tần An đi về phía một viện tử được ông nội dày công khôi phục dáng vẻ cũ, nơi này bố trí những ống trúc dẫn nước tưới cây, tiếng nước nhỏ tí tách đều đặn ở không gian tĩnh lặng khiến cho quảng cảnh không hề có tiêu điều của mùa thu, qua cổng vòm thì thấy ông nội và bác họ Tần Hướng Sơn đang ngồi ghế tựa, uống trà nói chuyện.
Khác với đứa con trai béo tròn béo trục không khác gì thằng anh họ của Harry Potter, Tần Hướng Sơn rất cao, đó mới gen tiêu chuẩn của Tần gia, đường nét vài phần giống với Tần Hoài và Tần Hữu Lượng.
Ông nội năm nay đã tuổi gần 90 rồi, mặc dù không thể nói là tinh thần quắc thước, nhưng vẫn còn khỏe khoắn lắm, có thể tự lo liệu sinh hoạt bản thân, ra ngoài tản bộ không cần ai đỡ. Đứa cháu được ông cưng nhất là Tần An, cũng chẳng phải vì Tần An biết lấy lòng người gia, mà người thế hệ cũ như ông nội, trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, hơn nữa lại tự cho rằng Tần gia là gia tộc truyền thống "thi lễ truyền gia", nên anh họ y bỏ học giữa chừng thường xuyên bị ông nội giáo huấn, thế là còn sót lại một thằng cháu trai thôi, không cưng cũng khó.
- Cháu chào ông, cháu chào bác hai.
Tần An lễ phép chào hỏi, vì Tần Hướng Sơn chỉ ít tuổi hơn bác cả một chút, gọi là bác hai cho thân thiết.
- Ừ, thằng bé này không tệ.
Tần Hướng Sơn thuận miệng nói, lấy trong ống tay áo ra một cái phong bao đỏ coi như quà gặp mặt:
- Cháu xin ạ.
Tần An tất nhiên không khách khí:
- Ha ha ha, rất phóng khoáng, Tiểu Thiên đâu rồi, không ra chào anh họ một tiếng à?
Tần Hướng Sơn không thấy con trai đâu lớn tiếng gọi:
- Tiểu Thiên đang chơi ở bên ngoài ạ, bọn cháu đã gặp nhau rồi, nó còn đưa máy chơi game cho cháu hơn nữa.
Tần An ngoan ngoãn trả lời, tay thì lén sờ phong bao, khá dày chắc chắn không ít, chừng một nghìn đồng đi, tiền mừng tuổi của bác cả và cô chỉ được một trăm, họ hàng xa hơn thì được một chục, hai chục đồng thôi, quá tốt rồi, y đang viêm màng túi:
- Đứa bé này từ năm hai tuổi rưỡi đã được ta dạy Đường thi, năm tuổi đã thuộc lòng (Thái căn đàm), Tồng từ Nguyên khúc biết không ít, đáng tiếc sau đó đi học không có thời gian đọc sách của Khổng thánh nhân, thời nay người ta không coi trọng giá trị cốt lõi nữa.
Tần Cử Đức sinh ra thì nhà Thanh còn chưa diệt vong, ông chính là tú tài thời Thanh mạt, là người đọc sách hiển hách của Thanh Sơn trấn, sau này quốc gia liên tục động loạn, ông không vẫn tiếc nuối vì không thể truyền gia học cho anh em Tần Hữu Lượng và Tần Hoài, nên trút tâm huyết lên người Tần An:
Thái Căn Đàm là cuốn sách luận về thuật tu dưỡng, nhân sinh, xử thế, xuất thế do Hoàn Sơ đạo nhân Hồng Ứng Minh thời Minh biên soạn, được coi là cuấn sách dạy tu tâm dưỡng tính hiếm có trên đời. Tần gia lấy cuốn sách này làm nền tảng cho gia học, đời đời truyền cho con cháu.
- Ài, cháu cũng đang phiền lòng đây ạ, thành tích quốc văn của Tiểu Thiên không tốt, đừng nói tới (Thái căn đàm), ngay cả tộc phổ nó cũng đọc chẳng lưu loát.
Tần Hướng Sơn thở dài, Tần Tiểu Thiên sinh ra ở Đài Loan, tiếp xúc rất nhiều với các loại manga nước ngoài, chẳng hứng thú với học tập.