Mấy cán bộ nam rất miễn cưỡng xách cặp rời đi, chỉ còn lại Tôn Tôn, Tần An, Diệp Tiểu Hoa cùng với cán bộ học tập Lý Hạo.
- Lý Hạo, còn chuyện gì nữa à?
Tôn Tôn hỏi:
Trong lớp, thành tích học tập của Lý Hạo chỉ kém mỗi Tôn Tôn, toàn khối cũng thuộc vào top 10, gia cảnh rất khá, không giống đám trẻ con nông thôn luôn cảm giác thua kém Tôn Tôn, trước mặt cô vẫn có thể nói cười tự nhiên.
Tần An chưa quên Lý Hạo, tên này luôn tự cho rằng mình là nam sinh duy nhất trong trường có tư cách làm bạn với Tôn Tôn, vì thế chẳng ưa gì mình, hắn cũng không kém, luôn kiếm được lý do chính đáng liên quan tới học tập để tiếp cận Tôn Tôn, hắn thực sự thành công.
Có điều cũng chỉ đến thế mà thôi, tốt hơn một chút so với đám bạn học suốt ba năm sơ trung không nói chuyện nổi với Tôn Tôn vài câu, hắn gia nhập đội ngũ dài dằng dặc bị Tôn Tôn từ chối.
Rốt cuộc Tôn Tôn đã bao giờ rung động chưa? Vì sao mãi cô ấy không có bạn trai, chẳng lẽ vì mải mê theo đuổi âm nhạc thôi sao? Có lẽ còn nhiều chuyện về Tôn Tôn mà mình không biết, khi đó mình thực sự sống quá vô tâm.
Nghĩ lại, Tần An thấy mình là người bạn tồi.
- Tôn Tôn, trước kia mảng tiếng Anh đều là do mình phụ trách, cậu ta làm nổi không?
Lý Hạo nghi ngờ nhìn Tần An, vẻ coi thường lộ rõ ra mặt, nói chuyện chẳng khách khí:
- Cậu ta tuy là con thầy Tần, nhưng ai chẳng biết cậu ta bị đuổi khỏi lớp 68, thành tích học tập kém cỏi, trừ nghịch ngợm phá phách ra thì không làm được gì hết.
Tôn Tôn giao việc cho Tần An là có cân nhắc, thầy Tân nhờ cô khích lệ Tần An học tập, qua bài thơ mà Tần An viết, cô mới nhìn thấy chút điểm sáng trong con người y, tất nhiên là nhân cơ hội cổ vũ:
- Chúng ta viết báo bảng đen, góc tiếng Anh chỉ cần chép lại đoạn văn ngắn thôi, không phải là làm bài thi.
- Chữ tiếng Anh của mình rất đẹp, vì chuẩn bị báo bảng đen mà mình luyện tập rất lâu.
Té ra đúng là cô nàng đó giữ mình lại làm khổ sai, Tần An ngáp dài, y chẳng có chút hứng thú nào hết, tham gia hoạt động tập thể của lớp cảm thụ niềm vui cái thời vô ưu vô lo cũng hay đấy, nhưng mà bây giờ y chỉ muốn đi tìm Diệp Trúc Lan thôi, nếu không nha đầu mặt mỏng đó chẳng tìm mình.
Vừa vặn bóng dáng Diệp Trúc Lan loáng lên ngoài cửa lớp, cái đầu nhỏ rụt nhanh lại, chạy vèo vèo xuống thang.
Đó là ám hiệu, y còn nhớ.
- Thế thì cậu viết đi, tôi đi đây.
Tần An mắt sáng lên, khoác cặp lên vai chuẩn bị chuồn:
- Biết ngay mà, cậu ta làm sao dám bêu xấu.
Lý Hạo nhếch mép đắc ý:
Tôn Tôn không nói gì hết, chỉ khẽ lắc đầu thất vọng vô cùng.
" Diệp Trúc Lan, đợi mình nhé!" Tần An thầm hô trong lòng, quay người lại, lấy cục phấn trắng ném cho Lý Hạo:
- Viết đi, xem ai bêu xấu.
Diệp Tiểu Hoa thiết kế trang báo đơn giản mà phóng khác, cô còn chưa vẽ chi tiết, chỉ đơn giản chia thành mấy khu vực.
Lý Hạo cầm lấy cục phấn, lòng đầy tự tin, kỳ nghỉ hè vừa rồi hắn tham gia một lớp học thêm tiếng Anh, tiến bộ rất lớn, bản thân vốn là học sinh có thành tích tiếng Anh tốt nhất lớp, nhiều lần điểm cao hơn Tôn Tôn, trong lĩnh vực của mình tất nhiên không cho người khác xâm phạm.
Chỉ nhìn Lý Hạo viết một đoạn ngắn là Tần An nhận ra đó là Saying Good-Bye To Cambridge Again của Từ Chí Ma, kỳ thực với tuổi tác của học sinh sơ trung thì làm sao cảm thụ được ý tứ trong bài thơ tiếng Anh đó, nói gì tới cái đẹp trong nghệ thuật thi từ của Từ Chí Ma.
Dù sao bảng có hạn, Lý Hạo chỉ viết mười hai câu rồi bỏ phấn xuống, thấy ánh mắt tán thưởng của Tôn Tôn, lòng có chút kiêu ngạo, vì thể hiện trước mặt lớp trưởng xinh đẹp, hắn khổ công không ít, giờ mục đích đã đạt được rồi.
Diệp Tiểu Hoa càng vỗ tay:
- Lý Hạo, chữ bạn đẹp quá, khoảng cách giữa các chữ vừa vặn, không quá sít, chữ cái viết hoa rất thỏa đáng, nét bút xử lý phần kết cũng tốt nữa.
- Bình thường thôi mà.
Lý Hạo khiềm nhường giả tạo, phủi tay nhìn Tần An:
- Cậu đi được rồi đấy, không ai cười cậu đâu.
Tần An chẳng nhiều lời, cầm phấn đi lên xóa ngay chỗ Lý Háo vừa viết đi.
- Cậu làm cái gì thế?
Lý Hạo không ngờ Tần An lại xóa chữ của mình:
Self-praise is no recommendation
They brag most who can do least
Dog bark before they bite.
Every cock will crow upon his own dunghill
- Xong rồi đấy.
Tần An viết xong chẳng giải thích gì cả co cẳng chạy ngay, không muốn để Diệp Trúc Lan đợi mình quá lâu.
Diệp Tiểu Hoa không hiểu những câu Tần An viết có ý gì, lần đầu thấy tiếng Anh có thể viết một cách có khí chất nghệ thuật không kém gì thư pháp viết bằng bút lông, làm cô gái yêu thích mỹ thuật thích mê, cầm ngay lấy phấn chạy lên bảng mô phỏng cách viết hoa của Tần An viết đủ loại chữ đẹp mắt.
Lý Hạo câu hiểu câu không, nhưng có thể đoán ra toàn bộ là lời châm chích mình, mặt lúc xanh lúc đỏ, tay nắm chặt.
- Cậu ấy là con thầy Tần mà, tiếng Anh tốt cũng phải thôi, Lý Hạo, cậu không phải giận, Tần An là học sinh mới, để bạn ấy tham gia vào hoạt động của lớp, sẽ dễ hòa nhập hơn.
Tôn Tôn nhẹ nhàng nói, là lớp trưởng cô có trách nhiệm duy trì sự đoàn kết trong lớp, quay sang bảo với Diệp Tiểu Hoa:
- Quyết định như thế đi, Tiểu Hoa, trang trí cho tốt, chúng ta về thôi.
Tần An không quản chuyện gì xảy ra trong lớp học nữa rồi, rời trường, chạy xuyên qua cánh đồng trà bạt ngàn, tới mô đất trống được những cây trà bao quanh tạo thành không gian kín đáo, đây là địa điểm bí mật chỉ y và Diệp Trúc Lan mới biết.
Cái cây trà già khô quắt vẫn mọc lá non, nhưng không còn là loại lá vò một cái đã có nước nữa rồi, bãi cỏ tranh lè tè héo úa ngả sang màu vàng, càng thêm mềm mại, một cái cặp da hai quai đeo tùy ý ném trên mặt đất, tất bươm bướm đi trong đôi chân nhỏ đung đưa như muốn vỗ cánh bay lên.
Diệp Trúc Lan ngồi dưới cây trà, cúi đầu dùng ngón tay cuốn cỏ rồi nhổ bật lên, miệng giảu lên làu bàu không biết đang oán giận ai.
- Mình tới rồi đây.
Tần An ném cặp sách xuống, hết sức tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Diệp Trúc Lan, nhìn khuôn mặt đường nét tinh tế, áng hồng dần dần từ cái cổ trắng lan lên tới lỗ tai khả ái phủ lớn lông tơ mịn màng, ở xa mặt trời chiếu tia nắng hoàng kim lên đỉnh núi, tạo thành bối cảnh cực đẹp.
- Ừ.
Diệp Trúc Lan đáp nhỏ như muỗi kêu:
Dù trái tim đang nhảy múa, Tần An tỏ ra thản nhiên như chưa từng có chuyện gì:
- Này, lúc nãy cha mình có nói, trường học mở lớp nghệ thuật, thứ bảy bắt đầu, chúng ta cùng báo danh nhé?
- Mình cũng muốn nói chuyện đó với cậu.
Diệp Trúc Lan vẫn cúi đầu không dám nhìn Tần An, giọng có chút rụt rè:
- Chúng ta dù sao cũng không học cùng một lớp nữa rồi, nếu vẫn suốt ngày ở cùng nhau sẽ bị người ta nói ra nói vào.
Tần An nằm xuống, mồm ngậm cọng cỏ, nhìn trời xanh mây trắng, thật sạch sẽ, cảnh này bao năm rồi không thấy:
- Ai nói ra nói vào chứ, bọn họ ghen tỵ thôi.
- Không ai nói... Nhưng hôm nay cậu nói với mình, nói... nói...
Diệp Trúc Lan ấp úng mãi không nói hết được, gò má càng hồng mê chết người:
Mùi thơm dìu nhẹ từ thân thể thiếu nữ, múi cỏ cây cùng với mùi đất, dưới bầu trời xanh bao la, tâm sự đơn giản ngây thơ, chỉ thế thôi cũng khiến Tần An ngây ngất trong đó, đưa tay ra nắm lấy bàn tay Diệp Trúc Lan. Diệp Trúc Lan khẩn trương tới quên cả phản ứng rồi, cậu ta định làm cái gì?