- Dạ, không có gì...
Tần An nhanh chóng nhận ra sai lầm của mình, lấp liếm:
- Cô Liêu khôi phục sau khi sinh rất tốt, nên chú ý rèn luyện, ăn nhiều chất sơ, càng giữ được vóc dáng.
Sau khi bị đuổi khỏi lớp 68, suốt thời gian dài Tần An rất ghét Liêu Du vì chia cách mình với Diệp Trúc Lan, còn làm không ít chuyện báo thù, sau này trưởng thành tất nhiên không để trong lòng nữa, song rất khó để y có thiện cảm với Liêu Du, càng chẳng hề có chút tôn trọng nào hết.
- Bọn nhóc các em bây giờ biết nhiều thật đấy.
Liêu Du thấy Tần An lúng túng cho rằng vừa rồi mình quá nhạy cảm thôi:
- Nếu đem tâm tư đặt vào việc học thì tốt rồi...
Đại khái là mấy lời nhắc nhớ y chuyển lớp rồi tập trung vào việc học tập, tóm lại là có phần quan tâm trong đó, nói cho cùng Tần An phải cám ơn Liêu Du, nếu không chuyển lớp mà cứ tiếp tục cùng Diệp Trúc Lan quấn quít lấy nhau thì khi lên cao trung thành tích của y có vọt lên như tên lửa hay không rất khó nói.
Khi mới vào lớp 69, thành tích Tần An xếp hạng đếm từ dưới đếm lên, nhưng tới kỳ thi lên cao trung, thành tích của y đã quay lại top 10, tới cuối kỳ, trong kỳ thi toàn trấn, y còn đứng thứ 5 cả trấn.
Làm Tần An nở mày nở mặt nhất là khi đó Liêu Du nói chuyện với cha mình còn nửa đùa nửa thật muốn y quay lại lớp 68, tất nhiên cha y chỉ coi là nói đùa không để ý.
Tần An luôn tự tin vào trí tuệ của mình, tuy thế năm xưa y có thể cá chép hóa rồng trong thời gian ngắn, còn bây giờ có dễ dàng thế nữa không? Rất nhiều kiến thức không còn nhớ rõ nữa, đối với chuyện học tập cũng có bài xích nhất định, ngoại ngữ thì không thành vấn đề, vật lý, hóa học có thể ôn tập lại, tư duy logic không quá khó khăn, lo nhất là mấy môn như lịch sử, nghĩ tới chuyện phải học thuộc lòng thôi đã khiến y đau đầu.
- Này, em có nghe cô nói không đấy, đừng quấy rầy Diệp Trúc Lan nữa, nó là cô bé thông minh, chỉ cần tập trung thêm vào học tập là có thể vào Nhất Trung, là bạn bè thì em đừng níu chân người ta.
Thắc nhóc này thật đáng ghét, mình đã không tính chuyện cũ có ý tốt chỉ bảo nó, vậy mà nó không nghe vào tai, đó là hành vi không tôn trọng giáo viên, Liêu Du là cô giáo trẻ, năm nay mới hai mươi hai tuổi không có bình tĩnh của giáo viên lâu năm:
- À, cô vừa nói gì ạ?
- Không có gì, em đi được rồi.
Liêu Du coi Tần An cố tình chóc giận mình, quay ngoắt bỏ đi:
Tần An nhún vai, vừa rồi chìm đắm trong suy tưởng của mình, chẳng nghe rõ Liêu Du nói cái gì, trước kia khi còn là thằng nhóc, y đã chẳng sợ Liêu Du, bây giờ lại càng không hề sợ.
Nhưng có lẽ tâm thái có phàn bình đẳng đó làm Liêu Du khó chấp nhận, cũng chẳng sao, nếu dựa theo quỹ tích cũ, hết khóa này cha mình sẽ nghỉ việc đi theo con đường sáng lập trường học tư, dù mình hay cha chẳng có va chạm qua lại gì với Liêu Du nữa.
Hết tiết học thứ tư, Tần An mở hộp cơm ra, tức thì sững sờ.
Ớt đỏ rực, da gà rán mỡ mang màu sắc làm người ta ứa nước miếng, thịt gà thái thành từng miếng nhỏ xếp chặt kín, một ít canh trứng cà chua rải hành hoa, cùng với món khoai tây hấp.
Đó là cơm trưa mà mẹ y Lý Cầm chuẩn bị, mỗi sáng mẹ đều dậy sớm chuẩn bị cho y một hộp cơm ngon lành đầy đủ dinh dưỡng như thế, y chưa bao giờ cảm động, tiếp nhận mọi thứ một cách hiển nhiên, thậm chí đôi khi vì mẹ làm cơm không vừa miệng mà giận dỗi không vui. Đến khi tuổi nhiều lên mới cảm nhận được thứ tình cảm độc nhất vô nhị không có bất kỳ thứ gì vượt qua được ở trong phần cơm đó.
Năm tốt nghiệp đại học, mẹ bị kiểm tra ra ung thư tuyến tụy vào giai đoạn cuối.
Chữ hiếu, làm người ta cảm động, làm người ta đau đớn, khi hiểu ra khi biết trân trọng thì đã không thể báo hiếu nữa rồi.
Mấy năm đầu sau khi mẹ qua đời, Tần An thường nửa đêm tỉnh lại, lặng lẽ nhìn trời sao đau nhói tận tim.
Lý Cầm khi biết mình bị ung thư vẫn không tin mình sẽ chết, bà thấy mình sẽ khỏi, vì chưa nhìn thấy con trai cưới vợ sinh con, còn chưa chỉ dẫn con dâu trông nom nhà cửa thế nào, làm sao có thể chết được.
Lúc đó Tần An chuẩn bị cho môn thi quan trọng nhất, Lý Cẩm không cho bất kỳ ai quấy rầy, khi gọi điện thoại chỉ nói chuyện vụn vặn, hỏi thăm chuyện ăn ở của con, Tần An vô tâm không nhận ra có gì bất thường.
Để rồi gặp lại mẹ thì mẹ đã nằm trên giường bệnh, khối u đã lan toàn thân, hai mắt miễn cưỡng mở được một khe nhỏ đủ nhận ra con trai.
Chưa đầy hai mươi tư giờ sau mẹ rời bỏ cõi đời, tận đến lúc chìm vào hôn mê, mất đi ý thức, mẹ vẫn con an ủi y, nói rằng bà không sao cả, rồi sẽ khỏi.
Mẹ!
Tần An nhìn hộp cơm do mẹ dày công chuẩn bị cho mình mà sống mũi cay xè, lao ra khỏi lớp như một cơn gió, suýt nữa va phải mấy đứa bạn đang cùng lớp khiêng nồi cơm lớn từ nhà ăn vào lớp, kệ tiếng chửi bời phía sau, y dùng tốc độ nhanh nhất rời trường học.
Mẹ y cũng là giáo viên, dạy lớp sáu một trường tiểu học Thanh Sơn.
Trường tiểu học và trường sơ trung Thanh Sơn cách nhau không xa, ngăn cách bởi mấy mảnh ruộng, dựa vào ký ức mơ hồ, đi men theo con đường đất hai bên đầy cỏ, lác đác nông xá đất thấp lè tè đơn sơ, Tần An chạy qua cánh cổng treo tấm biển rỉ sét nên xanh chữ trắng "Tiểu học Thanh Sơn", nhìn thấy những giáo viên loáng thoáng ấn tượng, hai tay chống đầu gối thở hồng hộc trước văn phòng của mẹ.
Văn phòng không lớn, bố trí đơn giản, một cái bàn làm việc lớn, một cái giường nhỏ.
Lý Cầm chưa tới bốn mươi, mang cảm giác hiền thục của người phụ nữ Trung Quốc truyền thống, vì thích tự trồng rau, công việc trong nhà cũng ôm đồm hết, tay thô ráp có không ít nốt chai, đang cởi búi tóc, có vẻ chuẩn bị ngủ trưa.
Lại lần nữa nhìn thấy mẹ, Tần An kích động hơn hơn bất kỳ thấy ai khác, đó mới là nuối tiếc lớn nhất cuộc đời của y, nếu mà y biết mẹ mắc bệnh sớm hơn, nếu mà y hiểu được tình yêu của mẹ sớm hơn, có quá nhiều thứ nếu như thành hối tiếc không thể bù đắp...
Dù có mang tâm thái của người trưởng thành, ở trước mặt mẹ, y mãi mãi chỉ là đứa bé, thứ có thể bao dung tất cả, thứ có thể rộng lớn hơn cả trời biển chỉ có lòng mẹ mà thôi.
- Mẹ!
Tần An đi tới ôm chầm lấy mẹ:
- Làm sao thế?
Lý Cầm bị giật mình, hốt hoảng vỗ lưng con trai dỗ dành:
- Xảy ra chuyện gì rồi, đừng sợ, cứ nói với mẹ, mẹ không trách con đâu.
Tần An không nói gì cả, chỉ ôm thật chặt lấy mẹ, chưa bao giờ y hạnh phúc như thế, cũng chưa bao giờ sợ hãi như thế, sợ chuyện này hôm nay chỉ là một giấc mơ.
Nếu như đây chỉ là ảo tưởng trong đầu y, chỉ là một giấc mơ do khao khát trong lòng mà sinh ra, Tần An thấy mình không thể tiếp nhận được.
Cọ đầu vào tóc mẹ, cảm thụ mùi vị của người mẹ khiến đứa con bình tâm lại, cảm thụ hơi ấm của mẹ trong vòng tay ôm chặt của mình, một niềm vui to lớn tràn ra từ khắp nơi trong cơ thể, xua tan đi bóng đêm sợ hãi. Đúng, không phải mơ, mơ làm sao thật như vậy, sao có thể nghe thấy tiếng tim đập của mẹ, làm sao thấy được vẻ ôn nhu xen lẫn lo lắng và luống cuông của mẹ.
- Hay là không muốn chuyển lớp mới, thấy không quen?
Lý Cầm nhỏ nhẹ hỏi, nếu là người khác đã sợ con mình bị bắt nạt, nhưng con trai cô mà bị bắt nạt thì nó đã không bị người ta gọi là "tiểu ác bá", kể cả giáo viên đa phần bị nó quấy quá chứ không dọa được nó:
- Con không sao, mẹ... Con muốn ngủ trưa ở đây.
Tần An cởi giày ra leo lên giường, trả lời mẹ bằng nụ cười toét tới tận mang tai:
- Ôi cái thằng bé này, làm mẹ hết cả hồn.
Lý Cầm thở phào, xem ra là không sao thật, xoa đầu Tần An:
- Mọi khi con rất ghét ngủ trưa cơ mà, bắt ngủ cũng không được, tót cái là chạy đi chơi.
- Hôm nay con thích ngủ cơ.
Tần An ôm mẹ từ sau lưng, mắt nhắm lại, hôm nay cảm xúc lên xuống quá mạnh, cảm giác vô cùng mệt mỏi, được mẹ nhè nhẹ vỗ lưng ru khe khẽ, không ngờ lại ngủ thật.