Thật may Tần An không làm gì cả, chỉ lặng lẽ nắm tay Diệp Trúc Lan, nắm tới bàn tay nhỏ ấm áp vì căng thẳng mà trở nên lạnh giá, thân thể cũng hơi run run, cô gái nhỏ hiển nhiên đang do dự, không biết phải làm sao.
Diệp Trúc Lan muốn rụt tay lại, nhưng lại sợ khiến Tần An thương tâm, càng sợ Tần An làm ra chuyện mà chỉ nghĩ thôi đã xấu hổ vô cùng, lúc đó cô sẽ bỏ chạy, lại sợ mình mà chạy mất, từ đó về sau cùng Tần An thành người xa lạ.
- Mình có một giấc mơ, trong mơ cũng có hai người là Diệp Trúc Lan và Tần An, nhưng không phải là chúng ta, bọn họ đều đã hơn ba mươi tuổi rồi. Cả hai đều là con cái giáo viên nhập học từ sớm, trở thành đôi bạn thân. Tần An chưa tới mười sáu tuổi đã tham gia thi đại học, điểm số cao hơn điểm chuẩn của Đại học Bắc Kinh, anh ta nhận được giấy thông báo trúng tuyển của đại học có tiếng bên Mỹ, nhưng anh ấy từ chối hết, tới phía bắc học trong ngôi trường chẳng có chút danh tiếng nào.
- Chẳng ai hiểu được vì sao anh ta làm thế, anh ta chỉ học ở đó một năm, kỳ nghỉ hè năm thứ hai tới nước Anh, thuê cái chung tư gần trường công học Eton và Cambridge ở hơn một tháng, sau khi trở về nước liền thôi học.
Ngón tay cái Tần An khẽ mân mê mu bàn tay Diệp Trúc Lan, giọng xa xăm:
- Anh ta tới Trường Sa, theo một người thầy được coi là truyền nhân cuối cùng của lò gốm Trường Sa. Học nghề thành tài, anh ta về cái trấn nhỏ, ở đó dọn dẹp căn nhà cũ, giống như ông già, thích ngồi ở ghế mây tắm nắm, pha ấm trà, úp sách lên mặt ngủ trưa.
- Rồi sau đó nữa anh ta lại tới Trường Sa, làm công trong trường đại học mà Diệp Trúc Lan đã rời đi, mặc áo khoác công nhân đỏ, cầm chổi quét lá rụng, anh ta làm suốt ba tháng, giống như người trẻ tuổi bình thường làm công việc bình thường.
- Không lâu sau anh ta về quê, trở thành nghệ nhân gốm sứ danh tiếng, rồi tiếp nhận một ngôi trường tư, quy mô lên tới hơn năm nghìn người, còn không ngừng phát triển.
- Anh ta cũng cưới vợ sinh con.
Có lẽ vì tên giống nhau, Diệp Trúc Lân chớp chớp mắt đầy hứng thú, cô nghe rất kỹ, lòng cũng dần lắng xuống, không để ý chuyện bị Tần An nắm tay năm, tò mò hỏi:
- Vậy Diệp Trúc Lan thì sao?
Kỳ thực lời cô muốn hỏi là, có phải Diệp Trúc Lan thành vợ Tần An không, nhưng lời xấu hổ đó sao nói ra khỏi miệng được.
- Diệp Trúc Lan và Tần An không phát triển thành gì cả, cô ấy vào đại học, năm thứ nhất gặp chàng trai trên xe bus, khi chàng trai đó bày tỏ, cô ấy đã nhận lời, họ thành một đôi tình nhân.
- Thế nhưng sau khi tốt nghiệp không lâu, hai người họ chia tay, Diệp Trúc Lan tới Thâm Quyến làm việc trong văn phòng kinh doanh, nhiều năm sau, văn phong đó thuộc về cô ấy, tài sản tới cả trăm triệu... À, là có nghĩa mua được cả trăm cái trường học của chúng ta ấy.
- Cuộc sống cô ấy giống như nhiều nữ cường nhân đơn thân, suốt ngày làm việc, cuối tuần tới Hong kinh mua sắm, có chút quan hệ mập mờ với nam nhân đẹp trai, thi thoảng tới quán bar tìm kiếm tình một đêm... Tình một đêm là gì ấy à? Khụ khụ ...
Tần An không muốn tiêm nhiễm vào đầu cô bé ngây thơ này chuyện không hay, đánh trống lảng:
- Từ đó Tần An không có tin về cô ấy nữa, hai người họ từ đó hoàn toàn thành người xa lạ...
Thực ra Tần An không dám hỏi chuyện Diệp Trúc Lan, sợ một ngày biết tin cô khoác lên mình chiếc váy cưới, càng sợ ngày nào đó ra đường thấy cô hạnh phúc tay trong tay với chàng trai nào đó.
Y không chắc mình có thể dối lòng nói mộ câu chúc phúc.
Từ giọng kể buồn buồn của Tần An, cô thiếu nữ đa sầu đa cảm đôi mắt hơi ươn ướt.
- Trong câu chuyện đó, hai người họ đều thích nhau, nhưng không bao giờ nói ra, mình nghĩ, nếu anh ấy nói với Diệp Trúc Lan, có lẽ kết cục cuối cùng không phải như thế.
Tới lúc này thì Diệp Trúc Lan hiểu rồi, nhu mì hỏi:
- Bạn lo, sau này chúng ta cũng giống như hai người trong chuyện đó à?
- Ừ...
Tần An không phải chỉ lo, vì đó là chuyện đã xảy ra:
- Không đâu.
Ngữ khí Diệp Trúc Lan kiên cường ngoài dự liệu:
- Thực ra mình từng nghĩ, chúng ta cứ làm bạn với nhau như thế này, lớn lên rồi, mình sẽ gả cho cậu đấy.
Mộng tưởng sâu kín nhất của thiếu nữ bùng nở vào buồi chiều như thế, giống như nụ hoa thấm đẫm sương sớm, bóc cánh hoa ra, tích tắc hương thơm trong nhụy lan tỏa làm người ta mê đắm trong đó.
Gò má Diệp Trúc Lan đỏ rực tán phát hào hoang mê người như tịch dương, không đợi Tần An kịp nói gì, vội vàng chặn họng y:
- Nhưng bây giờ chúng ta còn nhỏ, không cho bạn nói những lời như thế nữa... Sau này cũng không cho bạn nói tới, nếu không, lời vừa rồi của mình không tính.
Hạnh phúc là gì? Tần An không biết nữa, giờ y chỉ thấy toàn thân bay bổng, không khống chế được bản thân, giống như thiếu niên mười ba tuổi thực sự, sung tướng hét lớn một tiếng, bật lưng đứng dậy, chống tay xuống đất xoay tròn như cái bánh xe.
- Á á á, cứu mạng...
- Tần An!
Diệp Trúc Lan sợ hãi chạy xuống dốc đuổi theo Tần An đang lăn lông lốc, thấy y nằm nằm đầu không nhúc nhích thì mặt trắng bệch, tới nơi phát hiện ra dưới người là đống rơm mềm thì vung tay lên lao vào đấm túi bụi:
- Cái đồ xấu xa này, làm mình sợ chết đi được.
- Đừng đánh, đừng đánh, mình chừa rồi... Á, không được đánh vào chỗ đó.
Tần An lăn lộn né đòn, vừa la hét bải hoải, vừa cười toét miệng như ánh nắng:
Trời tối dần, Diệp Trúc Lan và Tần an nô đùa thêm một lúc rồi quyến luyến về nhà.
Lúc này nhà Tần An ở nằm trong khu tập thể giáo viên, khu tập thể là hai tòa nhà nằm song song với nhau, mỗi gia đình giáo viên được phân căn nhà hai gian hai sảnh, nhà không rộng lắm, vừa vặn cho ba người ở.
Hai tòa nhà không còn mới nữa, Tần An cũng chẳng biết xây từ bao giờ, vôi quét tường bị mưa nắng làm bay màu, mảng đen mảng trắng, nhưng chắc chắn lắm, đoán chừng ở thêm vài chục năm nữa cũng không thành vấn đề.
Ở hai tòa nhà có một cái sân rộng, lát gạch màu hồng, Tần An gặp được một người quen.
- Ê, Pháo Tử!
Tần An vui mừng chạy tới vỗ vai Tôn Pháo, đây là tên đồng đảng bằng tuổi y, từng cùng nhau đi ăn trộm gà, từng đánh nhau tới sưng mặt, từng leo tường trốn học, tận sau này vẫn là một trong số ít người bạn mà Tần An tin tưởng:
Tôn Pháo mặt mày rầu rĩ, thấy Tần An cũng chỉ ậm ừ vài tiếng.
Sắp tới giờ cơm rồi mà Tôn Pháo vẫn ngồi đây như thằng đần, hiển nhiên không được bình thường, Tần An hỏi:
- Mày làm sao thế?
Tôn Pháo lắm lét nhìn quanh như ăn trộm, kéo Tần An nấp sau hàng rào:
- Tao mọc lông rồi... Mày bảo làm sao giờ?
- Nhổ đi.
Tần An kiến nghị không chút do dự:
Nhiều năm sau nhắc lại chuyện này, Tôn Pháo vẫn căm lắm, nói Tần An xấu xa từ nhỏ.
Lúc này nghe kiến nghị của thằng bạn chí cốt, Tôn Pháo vẫn có chút do dự.
- Tao nhổ hết rồi đấy, hay là lấy ra cho mày xem nhé... Trên đó mọc toàn lông, xấu kinh đi được, khi đi đái còn dính vào, ở trường tới nhà vệ sinh, tao còn không dám lấy ra đái.
Tần An nói thế thôi, cũng chẳng lấy chim ra cho thằng bạn xem, quay người bỏ đi cười rách miệng, để mặc Tôn Pháo một mình ở đó cân nhắc nặng nhẹ, thằng này sống tốt sống khỏe lắm, chả phải lo cho nó, thời gian hai đứa chơi với nhau còn rất dài, chả vội: