Cũng có cô gái yêu quý em trai hàng xóm như em ruột của mình, vốn quan hệ của Tần An và Lý Tâm Lam cũng nên như thế.
Vì nghề nghiệp, gia đình các giao viên phải hưởng ứng kế hoạch sinh sản quốc gia, khu tập thể cơ bản đều là gia đình một con.
Tần An không có chị, Lý Tâm Lam không có em trai, nhìn nhà khác anh chị em chơi đùa với nhau, luôn có chút hâm mộ, hai người theo lý mà trở nên thân thiết mới đúng.
Chỉ là khoảng cách tuổi tác hai bên chênh lệnh quá ít, cảm giác cùng tuổi bài xích cảm giác chị em, ở cái tuổi đó người cùng tuổi đối địch nhau, Tần An và Tôn Pháo là cơn ác mộng suốt thời thiếu nữ của Lý Tâm Lam.
- Chị Tâm Lam thật xinh đẹp.
Tần An vừa thấy Lý Tâm Lam đã cười hì hì nói:
Thằng nhóc này làm sao thế? Trước kia toàn chọc phá mình thôi, sao bây giờ bỗng nhiên đổi tính, nhất thời Lý Tâm Lam không biết nên phản ứng thế nào, ừ không được, như thế thành tự nhận mình xinh đẹp à, chủ yếu là không quen với sự thân thiết bất ngờ này, khẽ gật đầu một cái.
Tần An không vì thái độ lãnh đạm đó mà buồn phiền, về nhà vui vẻ chào cha mẹ, ăn một bữa cơm ngon lành, sau đó buổi tối thống khổ ôn tập bài vở, tuổi tác của y thực sự quá bài xích chuyện học tập này, không ít lần phải lấy lời giao ước với Diệp Trúc Lan ra làm động lực.
Mỗi lần học không vào được nữa, Tần An lấy sổ ra viết tiếp Harry Potter, vừa là thay đổi đầu óc, cũng là sử dụng việc viết truyện để làm quen trở lại với việc học tập, cách này rất hiệu quả, bất tri bất giác Tần An.
Đêm hôm đó Tần Ân gặp giấc mơ hỗn loạn, lúc là cánh môi mềm ướt át của Diệp Trúc Lan, lúc biến thành đường cong gợi cảm của Liêu Du, theo cùng động tác điên cuồng của y, cô gái không còn chịu nổi nữa, vẫn cắn răng nhẫn nhịn, tiếng rên rỉ đó mới hấp dẫn làm sao, Diệp Trúc Lan rồi lại Liêu Du, hai vẻ đẹp hai sức hấp dẫn làm y liên tục theo đuổi khoái cảm cao hơn, hai thân hình liên tục hoán đổi, hòa quyện vào nhau.
Y mộng tinh rồi, sáng sớm tỉnh dậy quần dính nhớp cả một mảng, mất mặt vô cùng, thân thể thiếu niên quả nhiên là không chịu nổi khiêu khích.
Trời còn sớm lắm, đoán chừng là hành lang không có ai đâu, Tần An vội vàng chạy ra lấy quần để thay.
Chỉ là y tính sai rồi, nhà bên có một thiếu nữ luôn chăm chỉ dậy sớm ôn bài, Lý Tâm Lam tròn mắt hết cỡ nhìn Tần An chỉ mặc cái quần sịp chạy lông nhông, đã thế còn có vết ướt, thằng nhãi này chẳng lẽ lớn tướng mà vẫn đái dầm... ? Không, không phải là đái dầm.
Là một nữ sinh cao trung, tri thức sinh lý đơn giản cũng hiểu rồi, nhất là phương diện thân thể người khác giới, mang tâm thái tò mò thấp thỏm không thể nói ra đi tìm hiểu, Lý Tâm Lam không ngốc tới mức cho rằng Tần An đái dầm, mà là nguyên nhân khác.
- Phì... bẩn thỉu...
Lý Tâm Lam hoảng hốt vứt sách xuống lao thẳng vào nhà:
Tần An chết đứng trong tích tắc, nhục mặt quá rồi, vội vàng giật cái quần tót vào nhà, thẹn quá hóa giận, thiếu chút nữa hét lên, chị cũng một tháng một lần còn chê ai?
Hôm nay là chủ nhật, Tần An về nhà được mẹ chuẩn bị cho một ít món ăn, mang tới trạch viện thăm ông nội, trạch viện rất thích hợp cho việc học tập nên Tần An mang cả cặp sách theo.
Nhà cũ ở phía bắc thị trấn, đi qua sông Thanh Thủy, đi chừng mười phút là gần như không thấy bất kỳ dấu tích nào của cuộc sống hiện đại nữa, núi non trùng điệp, cây xanh ngút ngàn, hai bên đều ruộng động mênh mông, thấp thoáng thôn xòm ẩn hiện giữa những tàng cây vẫn còn xanh màu, cảnh sắc nông thôn như thế làm Tần An thong thả bước đi, lòng hơi mê đắm, như tỉnh như say.
Giữa một vùng lúa vàng mênh mông, xuất hiện khu rừng như mây đen từ trên trời rơi xuống, nghe nói trước cách mạng mấy trăm mẫu đất xung quanh nhà cũ đều thuộc về đại địa chủ của thị trấn này, Tần gia.
Sau giải phóng, Tần Cử Đức phối hợp với chính sách cải cách ruộng đất của chính phủ, đất đai trả cho cố nông, chẳng những giữ được bình an cho gia tộc, còn được bầu làm đại biểu nhân dân, thế nhưng tới thời đại cách mạng văn hóa, Tần gia bị đóng dấu phần tử phản cách mạng, nhà bị tịch thu, tới thập niên tám mươi mới được trả về.
Đại trạch viện của Tần gia đã cũ nát lắm rồi, nằm yên tĩnh giữa rừng, nhưng xa xa nhìn tới vẫn thấp thoáng đâu đây một thời huy hoàng của nó, tường bao màu trắng cao lớn, ô cửa sổ cầu kỳ trên tường, lợp ngói lưu ly, mái nhà cong vút mang khí thế nhìn khắp bốn phương.
Không có tiếng chim chóc kêu hót, chẳng có tiếng đám ếch ồn ào, đi qua cánh cổng cao lớn nhìn thấy một cây dẻ cổ thụ.
Cái đình dưới cây dẻ đã bị phá hủy tan hoang, dấu vết vài cái cột cùng với trụ đá với dòng chữ sơn nguệch ngoạc chỉ miễn cưỡng đọc được "đả đảo phe cánh hữu. .", minh chứng cho một giai đoạn lịch sử tăm tối đáng quên.
Nơi từng là cái đình vẫn còn cái bàn đá nguyên khối cùng đôn đá, ở đó bên cạnh bức tường cao dây leo len lỏi trên bức tường như thể đã im lìm tồn tại bao lâu, ở đó một cô gái mái tóc dài ngang lưng, tay cầm cuốn sách chăm chú đọc, cứ như hình ảnh trong bức tranh cổ.
Cô mặc chiếc váy dài màu trắng, mép váy quét lên mặt đất bụi bặm, eo buộc dây băng đen điểm viền ren, xa xa nhìn tới chỉ thấy sống mũi thẳng thanh tú, cánh môi hồng mê người, tĩnh lặng như hòa cùng vào thiên nhiên xung quanh, tay trắng nõn nà thong thả lật sách, thi thoảng vén mái tóc rũ trước trán.
Diệp Trúc Lan đơn thuần ngây thơ mang tới cho y niềm vui thuần mỹ, Tôn Tôn lãnh đạm chỉ có thể đứng xa mà nhìn, Liêu Du thành thục đầy đặn chỉ thích hợp làm đối tượng ảo tưởng dục vọng, còn về Lý Tâm Lam cô chị nhà bên bây giờ chỉ có thể đóng vai trò cô em gái bị y xoa đầu mà thôi.
Còn cô gái trước mắt, mang tới sức hút nữ tính thuần túy nhất, cái khí chất cổ điển duy mỹ như cô đọng tinh túy của Đường thi Tống từ đó, xuyên suốt gần hai mươi năm ký ức về sau, chỉ có Diệp Trúc Lan từng mang lại cho Tần An cái cảm giác đó.
An Thủy, đó là tên của cô, luôn coi Tần An là đứa em trai yêu thường nhất, cưng chiều y, bỏ qua cho trò nghịch ngợm tai quái của y, khi Tần An về ngôi trường tư của cha làm giáo viên dạy làm gốm, chính An Thủy đem em gái mình giới thiệu cho Tần An, trở thành chị vợ y, là người thân thiết nhất.
Cảnh tượng cũng giống như trong ký ức, đây là lần đầu tiên Tần An gặp An Thủy, cảm giác giống như xem lại một bộ phim, cảnh sắc tương đồng, cảm thụ lại khác hẳn.
Phát hiện có người tới, An Thủy ngẩng đầu lên, ánh mắt ôn nhu, tựa hồ nhìn ai cũng đều bình tĩnh, thiện mỹ như thế.
Rất nhiều năm sau vợ y cùng người nhà tới nước Mỹ đợi sinh, đúng lúc phương nam liên tục mưa lớn, nước lũ dâng lên bất ngờ làm Tần An và An Thủy chuẩn bị hành lý ở ngoại ô bị mắc kẹt.
Điện thoại, internet hoàn toàn bị cắt đứt, không có cách nào cầu cứu, chỉ có thể đợi nước rút đi, trong ngày tháng mưa gió bão bùng hoành hành đó, chính đôi mắt của An Thủy khiến Tần An lòng như lửa đốt lắng dịu lại.
Sao mình lại quên mất hôm nay tới nhà ông nội sẽ gặp chị An Thủy chứ, Tần An đấm đầu tự trách.
An Thủy ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mắt, tựa hộ đang cố áp chế một loại tâm tình kích động nào đó, ánh mắt mang vẻ thân cận, không phải là sự thân cận mà người khác vì mục đích nào đó tiếp cận cô cố ý làm ra vẻ như thế.
Từ phế phổi, chỉ có đối diện với người chí thân mới có sự thân cận tự nhiên, tùy ý như thế, An Thủy không hiểu thiếu niên gặp mình lần đầu lại có cảm giác đó với mình, nhưng cô không phản cảm, cười nhẹ hỏi:
- Em là ai thế?