Ăn cơm xong bác cả phải về nhà cũ, ông nội sống một mình, ông là người quật cường thủ cựu, lưu luyến đại viện tử từng khiến cả gia tộc bị đóng dấu địa chủ chời cách mạng văn hóa, Tần gia từ gia tộc lớn nhất trấn Thanh Sơn vì thế mà tan đàn xẻ nghé mỗi người một nơi, người ra tỉnh khác, lên cả phương bắc xa xồi, người thì chạy tới Đài Loan, nhà bị tịch thu mãi sau này mới được nhà nước trả lại. Từ đó ông nội không chịu rời ngôi nhà tổ tiên.
À, cũng chính vì từng là nhà địa chủ, nên Tần An mới bị gọi là tiểu ác bá.
Ông nội tuổi rất cao, bất kỳ lúc nào cũng có thể nhắm mắt mà đi, bác cả cũng có hiếu, tối nào cũng về nhà cũ trông nom ông, tới sáng mới về nhà mình.
Vì thế mà vợ bác cả cũng có chút oán thán ông nội, nhưng chẳng có cách nào khác, mỗi ngày đều làm cơm mang tới cho ông nội trước rồi cả nhà mới ăn.
Chị dâu Lý Thục Nguyệt ăn qua loa sau đó đút cơm cho Tần Viên và Tần Thấm, hai đứa bé này chiều quen rồi, ăn cơm phải dỗ dành như tổ tông.
- Tần An, cuối tuần sau cùng anh lên thành phố chơi không, tiện thể thăm cô hai chút.
Anh họ hút thuốc lá Ngọc Khê, những hơn hai mươi đồng một bao, người hút thứ thuốc lá này là có thể diện lắm rồi:
- Cuối tuần sau, là ngày 14 ấy ạ, có việc gì thế anh?
Tần An bất ngờ lắm, y không quên ngày dỗ của anh họ, nếu anh họ không ở nhà, vậy là tránh được thảm kịch kia rồi:
- À, là 14 đấy, anh vừa mua một cái xe, thứ bảy đi lấy.
Anh họ sành điệu phả một hơi khói, đắc ý khoe:
- Một chiếc santana, khi về thuê tài xế lái cho oai, thế nào hả?
Tần An nhẹ người, có lẽ vì mình trở về, mọi thứ đều thay đổi rồi, mặc dù những công nhân kia vẫn gặp nạn, nhưng y mình có thể ngăn cản mọi bi kịch của thế giới, y không thể sắm vai đấng cứu thế:
- Tiếc quá, cuối tuần em học thêm, có một lớp nghệ thuật, em ghi danh rồi.
- Trốn đi, theo anh chơi, lớp nghệ thuật à, thế nào cũng phải cần ít đồ gì đó, ví như học vẽ thì phải cần giá vẽ rồi bút vẽ, học nhạc thì cần ghi ta gì đó... À cả piano nữa, cái đó thì anh chưa tặng em được rồi, vừa mua xe nên hơi kẹt tí, đợi khi em theo âm nhạc chuyên nghiệp, anh sẽ tặng.
Tình cảm của hai anh em họ cực tốt, Tần An là con một, tất nhiên coi anh họ mình như anh ruột, anh họ từ nhỏ luôn bảo vệ y, cũng là kẻ đầu trò dạy hư y, chuyện phá làng phá xóm gì cũng dẫn theo, gây họa một mình gánh, Tần An đóng vai vô tội.
- Hôm nay em vừa trốn học, về nhà còn suýt bị cha em đánh, vừa mới hứa với cha em là không trốn học nữa.
Tần An không nhịn được cười, trong số thân thích của y, duy anh họ là không coi học hành ra gì, đại khái là vì bản thân học thì ít mà tiền thì kiếm nhiều nên cho rằng học nhiều vô ích.
Thời đại đó người giàu bật lên không ít, là thế hệ chỉ cần biết chữ ký là đủ làm giám đốc, bọn họ ít học, thậm chí còn không biết chữ, nhưng tài phú hơn người thường nhiều.
- Thế thì thôi vậy, dù sao anh mua xe rồi, đi lại cũng thuận tiện, sau này có cơ hội anh em mình vi vu... Khỏi bị cha em mắng.
Anh họ bất giác đưa tay là sờ đầu, hắn cũng từng làm học sinh của Tần Hoài, người chú này cực kỳ nghiêm khắc, nhưng đòn roi chẳng dạy ra được một học sinh giỏi, anh họ năm thứ ba sơ trung tức là bằng tuổi Tần An bây giờ, anh họ còn chưa xong đã bỏ học ra ngoài kiếm tiền, còn nói chịu không nổi chú suốt ngày dùng thước kẻ đánh vào đầu mình.
Ở nhà bác cả chơi một lúc Tần An về nhà, đường đi tối om om, chẳng có đèn đường, chỉ có thể dựa vào ánh sáng le lói hắt ra từ những ô cửa sổ xác định phương hướng, mặc dù Tần An không quen lắm, song chẳng làm khó được y, từ nhỏ được anh họ kéo đi tham gia đủ trò tai quái, lá gan sớm được tôi luyện rồi, cái gì không nói chứ, Tần gia bọn họ nổi tiếng to gan.
Về tới nhà thấy cha ngồi đợi sẵn ở bên bàn học trong phòng của mình.
- Hôm nay trên lớp giao bài tập viết một bài văn tiếng Anh, giờ con làm cho cha, cha sửa cho con, mai lên lớp con đọc cho các bạn nghe.
Tần Hoài dập tắt thuốc nói:
- Có cần thiết không ạ?
Trình độ tiếng Anh của Tần An từ thời đó đã rất cao rồi, thi bình thường vừa làm vừa chơi cũng được tám chục điểm, nghiêm túc chút chín chục điểm dễ như chơi.
Tần An ngay từ năm lớp một đã được cha giáo dục tiếng Anh nghiêm khắc, nền tảng vững chắc, cho dù năm thứ nhất thứ hai sơ trung mải chơi, nền tảng vẫn ở đó, thành tích vượt trội các môn khác.
- Bảo con viết thì con viết đi.
Tầm Hoài nghiêm khắc trừng mắt:
- Vậy để con viết.
Xem ra không thoát được rồi, chắc tại Liêu Du hoặc Tôn Tôn mách với cha, nếu sau này bị cha kèm cặp, còn làm ăn gì nữa đây, Tần An không có ý quyên mình cho sự nghiệp học hành, nếu bảo y viết bài hát lấy lòng Tôn Tôn còn hứng thú.
Để xem nào, phải lấy hết trình độ bản thân ra làm cha chấn kinh một phen, may ra sau này thoát kiếp nạn.
Với người từng sống ở nước Anh, tiếp xúc với thứ tiếng Anh chính thống nhất, Tần An tự tin trình độ của mình bây giờ ăn đứt cha.
Thế là Tần An vừa bắt đầu viết đã khiến điếu thuốc trên miệng Tần Hoài rơi xuống đất.
- Đó là một ngày thứ ba hết sức bất thường, ông Dursley sống ở căn nhà số 4 đường Privet Drive khi đi làm nhìn thấy một con mèo khoang ngồi xem bản đồ, hình như nó đang nghiên cứu tuyến đường xe bus, nhưng mèo làm sao xem đường, ông đuổi ý nghĩ hoang đường đó khỏi đầu. TV ở nhà kế bên thì đưa tin một đàn cú mèo xuất hiện giữa ban ngày, bay khắp nơi, ngay cả các chuyên gia cũng không thể giải thích được hành vi khác thường của bọn chúng.
- Tối ngày hôm đó đứa bé trai tên Harry Potter mất đi cha mẹ xuất hiện một cách thần bí trước cửa căn nhà số 4 đường Privet Drive, bắt đầu cuộc sống bị dì và dượng của mình ngược đãi. Dì dượng hung ác thường xuyên quát tháo nó trừng phạt nó bởi lỗi mà nó cho rằng không phải mình gây ra, nhốt nó trong căn phòng nhỏ chứa đồ dưới cầu thang. Bọn họ còn có một đứa con hỗn thế ma vương tên Dudley, càng thường xuyên đấm đá Harry gầy gò nhỏ bé.
- Mười năm trôi qua, Harry sống trong ngôi nhà của dì dượng chưa từng có sinh nhật. Nhưng vào ngày sinh nhật mười một tuổi, mọi thứ đều thay đổi. Một con cú mèo mang tới một lá thư, nói Harry trúng tuyển vào trường học mà nó chưa nghe thấy bao giờ, học viện ma thuật và pháp thuật Hogwarts. Cuộc phiêu lưu kỳ lạ của Harry từ đó bắt đầu.
Tần Hoài cầm cuốn bài tập của con trai lên xem đi xem lại dưới ánh đèn, vẻ mặt không sao tin nổi:
- Giỏi, giỏi, xem ra con không lơi lỏng học tập, ngữ pháp chính xác, chữ nghĩa chau chuốt, chỉ là dài quá, câu chuyện về cậu bé Harry Potter mới chỉ bắt đầu thôi, con định viết tiếp không, cha thấy con có thiên phú văn học đấy, không uổng công ông nội dạy con cổ văn từ nhỏ.
Tần An ngớ ra, cha nói gì thế? Cha biết Harry Potter mà, vỗ đầu sực tỉnh, thác loạn thời không làm y nhàm lẫn, vào thời điểm này bộ truyện Harry Potter lừng danh còn chưa xuất hiện, J. K. Rowling còn đang viết chuyến phiêu lưu kỳ thú này ở quán cà phê, chưa có kỳ tích bộ truyện dịch ra bảy mươi thứ ngôn ngữ, bán ra hơn ba trăm bản, khiến Tần An nhiều lần vào rạp chiếu phim xem bộ phim đầu tư tốn kém mà chẳng lại lại cảm giác như trong tiểu thuyết.
- Để con viết chuyện khác vậy, chuyện về nhà mình nhé.
Buổi tối mùa thu ngày hôm đó, Tần Hoài phát hiện ra tài năng của con trai, chìm đắm trong niềm vui lớn, ông tin tưởng rằng, tất cả chỉ mới bắt đầu, giống như cuộc phiêu lưu của cậu bé tên Harry Potter trong câu chuyện của con trai...