Chương 016: Khác biệt của người trưởng thành.

Tâm Động

Sơ Luyến 04-03-2024 09:30:15

Khuông Hải Hàm là một nam tử trung niên cao cao xương xương, tuổi cũng không chênh lệch với Tần Hoài là bao, giảng bài rất đặc sắc, dễ nghe dễ hiểu, là giáo viên giỏi, nhưng Tần Hoài lật vài trang sách liền thấy không cần nghe nữa rồi. Nội dung một tiết học cơ bản tóm gọn trong ba bốn trang sách thôi. Tần An lấy ra một tờ giấy trắng, bắt đầu viết viết vẽ vẽ lên đó. Tôn Tôn thi thoảng đưa mắt nhìn, mới đầu chỉ nghĩ là Tần An lại không tập trung học tập rồi, định nhắc nhở thì nhin thấy đường véc tơ, tọa độ, cùng với một đống công thức tính toán, mới hiểu y đang ôn tập vật lý năm thứ hai. Hết giờ học mà Tần An vẫn chưa dừng bút, nhưng trên trang giấy có thêm sơ đồ cầu tạo, không giống ôn tập lực học nữa. - Cậu vẽ cái gì mà suốt cả một tiết thế? Kỳ thực tò mò mới là bản tính thật của Tôn Tôn, chẳng qua nhờ khuôn mặt lãnh đạm trời sinh mà lừa người khác mà thôi: - Mình muốn làm một cái ná, loại uy lực vô cùng, bách phát bách trúng ấy. Tần An vẫn hết sức tập trung đo đạc kẻ vẽ, như đang làm một việc cực kỳ ghê gớm: Tôn Tôn vỗ trán, Tần An hết thuốc chữa rồi, vậy mà mình còn nghĩ cậu ta đang ôn tập. Sáng nay mặc dù hù được Đồ Cương một chút, nhưng Tần An không ngây thơ cho rằng chuyện này thế là qua. Khác biệt lớn nhất giữa người thành niên và vị thành niên không phải ở sức mạnh cơ bắp, mà là người trưởng thành sau khi dung nhập vào xã hội, va chạm và tiếp xúc nhiều, làm họ có kinh nghiệm ứng phó được với các loại nguy cơ, độc lập giải quyết vấn đề, có thể kiểm soát tương đối cuộc sống xung quanh, nói cách khác mức độ vừng vàng tâm lý hay tự tin một người phụ thuộc vào mức độ kiểm soát của người đó với cuộc sống của mình. Người vị thành niên không như thế, phụ thuộc vào cha mẹ, không có nhiều vấn đề tự giải quyết được, dựa dẫm vào nhiều thứ, cũng không nắm bắt được các lợi thế cuộc sống để sử dụng, không chủ động kiểm sát được cuộc sống. Cái loại lưu manh như Đồ Cương, mặc dù chỉ mười lăm tuổi, nhưng do nhà mở xưởng cơ khí, coi như phần nào va chạm cuộc sống, tương đương dùng được lực lượng mang tính xã hội, đó là nguyên nhân mà bọn trẻ con sợ hắn, hắn có ưu thế tâm lý cao hơn. Tần An từ một người trưởng thành biến thành một người vị thành niên, tất nhiên mất đi một phần khả năng kiểm soát cuộc sống xung quanh mình, cảm giác nguy cơ vẫn còn, một đứa bé mười ba tuổi mà mang dao bên người không phát huy được nhiều tác dụng, thậm chí còn gây nguy hiểm cho bản thân. Vì thế y quyết định làm một cái ná, cái thứ này thông thường bị người ta coi là đồ chơi trẻ con, nhưng mà người chơi ná thực sự đều biết, sở hữu một cái ná cường lực phức hợp, chỉ cần luyện tập một chút, phối hợp với tính ổn định và chuẩn xác của ná phức hợp, bắn trúng vật thể cách xa năm mươi mét không hề khó. Còn ở khoảng cách gần hơn, đạn do ná phức hợp bắn ra có thể xuyên qua lòng bàn tay của người trưởng thành. Mặc dù sức sát thương lớn, nhưng chỉ cần không bắn vào chỗ hiểm như mắt, khả năng chết người và tàn phế rất nhỏ, lại có thể giữ được sức uy hiếp, đó là lý do Tần An lựa chọn dùng ná làm vật phòng thân. Nhưng làm một cái ná như thế cũng phức tạp hơn xa làm cái ná cao su thông thường, Tần An làm xong bản vẽ mới nhận ra với năng lực của mình bây giờ, muốn làm được ná phức hợp rất khó, dù có miễn cưỡng làm được thì tính ổn định và chuẩn xác cũng giảm đi rất nhiều. Xem ra phải hạ tiêu chuẩn xuống, làm ná bình thường, chỉ cần chọn vật liệu thỏa đáng, uy lực cũng không nhỏ, song phải làm sao giữ được tính chuẩn xác. Thế là Tần An lại lấy ra một tờ giấy khác, tỉ mỉ tính toán đo đạc, Tôn Tôn lại lần nữa lắc đầu, thấy Tần An chỉ cần dùng một nửa tinh lực này đặt vào việc học tập thì thành tích cũng cải thiện rất nhiều. Bản vẽ cũng chỉ tiêu hao được hơn một tiết, lớp học sơ trung với Tần An mà nói là sự đầy đọa khổ sở, nghe giảng chẳng bằng ngồi nhìn bong bóng xà phòng vỡ, nghĩ một lúc mở sổ ra bắt đầu chuyên tâm viết Harry Potter và Hòn đá phù thủy, vừa là để ôn luyện lại tiếng Anh, chủ yếu vẫn là giết thời gian, cách này khá hiệu quả, Tần An không cố nhớ lại nguyên tác, mà đa phần viết theo cảm hứng, y có nền tảng văn học do ông nội dạy từ nhỏ, viết văn không thành vấn đề. Rốt cuộc bằng cách đó sống sót qua được buổi sáng, đến trưa ăn trợn ăn trạo cho xong bữa, sau đó chạy ù khỏi trường, sau trường có ông già họ Lưu, ông già này không con không cái, sống cô độc một mình, mười mấy năm sau đột nhiên giàu có, nghe nói gia sản tới bảy con số, còn cưới một thiếu nữ trẻ măng làm vợ. Nguyên nhân khiến ông Lưu giàu lên là nhờ trong vườn có một cây hoàng hoa lê, còn có cái bàn bát tiên làm bằng gỗ hoàng hoa lê. Gỗ hoàng hoa lê có thể dùng làm đồ gia dụng, mỗi kilogram giá lên tới 6000 đồng, một số loại hoàng hoa lê đặc thù thậm chí giá lên tới hàng vạn. Sau khi giá trị của hoàng hoa lê đẩy lên cao, ông Lưu liền phát tài, trấn Thanh Sơn cũng trở nên náo nhiệt, có người nhà tổ làm bằng gỗ hoàng hoa lê bị trộm trèo lên nóc nhà gỡ ngói cưa mất, có người bị đào cả mộ tổ, lấy trộm quan tài, điên cuồng nhất là bàn họp của văn phòng chính phủ thị trận cũng bị người ta cưa mất. Tần An tới nhà ông Lưu đương nhiên không phải để trộm cái bàn bát tiên của ông già cô độc đó, y chỉ muốn một cành cây là đủ. - Ông Lưu ơi, cho cháu một cành cây nhé. Tần An thấy ông Lưu đang ngồi trong sân đan giỏ trúc, thoải mái hỏi: Nhà ông Lưu nằm dưới chân núi, nhà bằng đất, mái lợp ngói, hàng rào tre thưa thớt, mấy luống rau, một cái chuồng gà, ít cây cối, chẳng hề có mấy dầu tích của cuộc sống hiện đại. Ông Lưu da nhăn nheo, tay gầy guộc gân guốc, tuy không biết Tần An, nhưng đoán ra là học sinh trường sơ trung ở trước nhà: - Cháu lấy cành cây làm gì? - Cháu làm ná. - Trẻ con bây giờ, không chịu học tập chỉ thích chơi... Cháu bẻ đi, cái cây này lâu năm rồi, gỗ rất cứng, thích hợp làm ná. Ông Lưu thuận miệng nói, cũng chẳng có gì to tát mà: Tần An không khách khí nhặt cái cưa của ông Liêu, leo lên cây hoàng hoa lê có đường kính tới nửa mét, cành lá xum xoe tua tủa. Hoàng hoa lê dễ trồng, dễ sống, nhưng khó thành vật liệu, muốn thành cái cây đường kính ba mươi centimet phải nghìn năm, Tần An không đoán nổi cái cây này của ông Lưu bao nhiêu tuổi rồi. Ngắm nghía lựa chọn một hồi, Tần An cưa được cành cây ưng ý, xuống đất mượn luôn công cụ của ông Lưu tỉa tót. Ná phức hợp đã là cái gì chứ? Đây mới là thứ cực phẩm, dùng gỗ hoàng hoa lễ ngàn năm làm ná, nói nó là tác phẩm nghệ thuật cũng chẳng quá lời. Chất liệu gỗ của cây hoàng hoa lê cực mịn, chỉ cần lột vỏ đi không cần mài cũng thấy được sắc gỗ bóng mượt, sau khi mài nhãn càng sáng bóng, hoa văn mặt quỷ đặc trưng không hề quỷ dị, ngược lại có cảm giác phiêu dật cổ điển, mùi thơm tỏa ra càng khiến người ta thoải mái. Khi Tần An vừa lột vỏ cây ra là y hiểu giá trị của cây hoàng hoa lê này vì sao cao như vậy rồi, nhưng không hề có ý đồ gì cả. Hoàng hoa lê được dùng làm đồ gia dụng nổi lên từ thời Minh Thanh, khiến thứ cây này gần như tuyệt tích, giá trị của nó dần bị lãng quên, những cây mới thì chỉ có giá ba mươi đồng một cân, đợi nó có giá đắt ngang vàng cần mười mấy năm nữa. Tần An có vài phần thiên phú thương nghiệp, sau khi tiếp nhận trường học của cha khiến ngôi trường phát triển hưng thịnh, bây giờ lại có thêm ưu thế quay trở lại lần nữa, nếu mà còn tham giá trị của cây hoàng hoa lê này vào mười năm sau thì bản thân quá ăn hại. Cám ơn ông Liêu, Tần An chạy về trường, vừa vặn vào giờ ngủ trưa. Ná phức hợp, đây vẫn là loại khá đơn giản.