Phòng học không lớn, ánh sáng cũng không tốt, La Ba Phu mở hết cửa sổ ra, ánh mặt trời tràn khắp phòng, bại lộ mặt đất còn dính bụi, hắn nhíu mày nhưng cũng không có ý sai người quét dọn.
Một tuần chỉ tới đây một tuần, chẳng cần quá chú tâm, nhưng La Ba Phu lại dặn mấy đứa học sinh lớp 68 nhớ quét bụi trên mấy bức tranh.
Một bức tranh thiếu phụ khỏa thân, một bức tranh tĩnh vật tả thực, một bức tranh phong cảnh, cùng với một bức phác họa, mỗi mặt tường đều treo một tác phẩm đắc ý của La Ba Phu.
Tần An nhận bản vẽ, hết sức tự nhiên xách ghế ngồi xuống bên cạnh Diệp Trúc Lan, làm cô hơi cúi đầu xuống cố nén xấu hổ, cánh môi hơi cong lên, hồng hồng ươn ướt.
Trong mắt Tần An, Diệp Trúc Lan như bông hoa vừa hé nở, chỉ cần có chút ánh sáng ban mai cũng đủ rực rỡ làm người ta hoa mắt.
- Bạn không biết ngượng à, nhìn chằm chằm vào bức tranh xấu hổ đó.
Diệp Trúc Lan nghe La Ba Phu đứng giữa lớp học giọng trầm bổng kể chuyện một số danh họa, áp giọng nói:
- Thầy La đã treo lên rồi, sao gọi là tranh xấu hổ được? Đó gọi là nghệ thuật.
Tần An đường hoàng nói:
- Nghệ thuật phải dùng ánh mắt quang minh chính đại để thưởng thức, len lén lút lúc mới mất mặt.
Mấy nam sinh bên cạnh được Tần An khai sáng, hiên ngang ngẩn đầu nhìn bức tranh khỏa thân không chớp, mặt làm ra cái vẻ thản nhiên đang tán thưởng nghệ thuật.
Diệp Trúc Lan không tìm được lý do phản bác lời Tần An, không thèm cãi với y:
- Chỉ học buổi sáng thôi, buổi chiều bọn mình đi đâu chơi?
- Lên Đại Thanh Sơn đi, hôm qua mình vừa làm ná, nói không chừng săn được gà rừng, mình nướng gà cho bạn ăn.
Tần An đưa bút chì cho Diệp Trúc Lan:
- Gọt hộ mình luôn.
- Hi hi, mình biết mà.
Diệp Trúc Lan nghênh mặt nhỏ đắc ý, duỗi chân đi giày thể thao cho Tần An nhìn, hôm nay cô mặc quần bó, áo gió rất thích hợp cho chuyến đi dã ngoại:
La Ba Phu đã kết thúc bài diễn giảng về danh nhân hội họa, đi một vòng, thuận tay cầm lấy bút chì của một nữ sinh:
- Hôm nay các em sẽ học về cơ sở phác họa, đầu tiên là phải luyện các đường nét, nắm vững được lực đạo là yếu tố quan trọng, nếu không đầu bút sẽ rất dễ bị gãy, vì thế gọt bút chì ra sao cũng phải nắm bắt được, đầu bút không thể quá nhọn, cũng không thể...
Tâm tư của Diệp Trúc Lan lại không ở đó, đưa tay sờ túi sách của Tần An, không sờ thấy dấu vết của cái ná:
- Nếu gặp phải lợn rừng thì sao?
Đại Thanh Sơn chỉ là ngọn núi đá trụi lụi, đa phần là những cây bụi, thỏ và gà rừng không ít, nhưng tuyệt đối không thể có lợn rừng được, hình như nghe đâu cũng có, song là việc mấy chục năm trước rồi, lúc đó thị trấn còn hoang sơ hơn bây giờ nhiều, không chỉ lợn rừng mà cả sói hoành hành, được trấn trưởng cũ là Trần Song Thương dẫn dân binh lên núi diệt sạch, biết thế Tần An vẫn vỗ ngực đảm bảo:
- Mình sẽ bảo vệ bạn.
Diệp Trúc Lan nhỏ giọng "ừm" một tiếng, lòng mềm nhũn, có chút cảm giác tim đập mạnh hơn, chẳng rõ là gì, nhưng lòng tràn ngập hoan hỉ.
Suốt cả một buổi sáng, La Ba Phu dạy học sinh phải gọt bút chì ra sao, phân biệt các loại bút chì HB, 2B, 4B như thế nào, mỗi loại có công dụng khác nhau ra sao.
Diệp Trúc Lan chuyên tâm lắng nghe, cô đúng là có hứng thú với hội họa.
Tần An thì biết hứng thú hội họa của Diệp Trúc Lan không kéo dài bao lâu, cô nhóc này làm rất nhiều chuyện qua loa hời hợt, dễ thích mà cũng dễ chán, đại khái là tới khi tốt nghiệp cao trung mới sửa cái tính này.
Trò đã thế, thầy kỳ thực cũng chẳng khá gì hơn, La Ba Phu tới đây dạy học chủ yếu là vì vợ mới sinh con, chi tiêu rất nhiều, một là kiếm thêm được chút học phí, hai là để bán dụng cụ vẽ tranh, hắn chẳng có mấy tâm tư dạy vẽ, ở cái thị trấn nghèo nàn này thì hi vọng gì sinh ra được danh họa chứ.
Giảng bài chừng hơn một tiếng đồng hồ, La Ba Phu tuyên bố tới giờ nghỉ, đám nam sinh tụ tập lại thì thầm to nhỏ gì đó, chắc là bàn tán về bức tranh kia, có lẽ chúng đều phát hiện ra khả năng người mẫu trong tranh chính là Liêu Du, mặt có vẻ hưng phấn kích thích lắm, nữ sinh thì khoe nhau tranh vẽ với mấy cái bút chì cục tẩy xinh xắn của mình.
Tần An tót sang phòng học bên cạnh, quả nhiên lớp âm nhạc tuyệt đại đa số là nữ sinh, có không ít cô bé xinh xắn, Tôn Tôn ngồi trong góc, tay chống cằm lắng nghe, lớp học của họ chưa nghỉ, Liêu Du đứng trên bục giảng giải về khuông nhạc.
- Làm gì thế?
Diệp Trúc Lan từ nhà vệ sinh về, thấy Tần An thập thò bên ngoài lớp âm nhạc, nghi ngờ nhìn y:
- À, không có gì.
Tần An tuyệt nhiên không thể thừa nhận mình đang nhìn Tôn Tôn, mặc dù Diệp Trúc Lan nói hiện giờ chỉ muốn giữ quan hệ bạn bè, nhưng hai người thân mật là sự thực, Diệp Trúc Lan sẽ không thích y để ý tới nữ sinh khác:
- Bạn cùng bàn mới của bạn ghê gớm lắm đó, chẳng những xinh đẹp, học cũng giỏi.
Diệp Trúc Lan tựa hồ thuận miệng tán gẫu như bình thường:
Tần An nghe ra được vị chua trong đó, lòng êm ái:
- Ghen rồi à?
- Làm gì có.
Diệp Trúc Lan đỏ mặt, mấy ngày qua Tần An nói chuyện đều rất bạo dạn, có điều so ra sao mà bằng những lời mình nói được, thật xấu hổ chết thôi, sao mình lại nói ra lời như thế chứ, tuy đó là chuyện rất xa xôi, nhưng trong lòng cô thực sự ao ước một ngày như vậy.
Học thêm một tiếng nữa La Ba Phu cho nghỉ, Diệp Trúc Lan và Tần An lần lượt từ chối lời mời của bạn bè, chia ra hai ngả, vòng ra sau trường, sau đó hí hửng chạy tới Đại Thanh Sơn.
Đường núi quanh co, những tảng đá lớn quật cường vươn mình lên khỏi mặt đất, lùm cây xanh ùm tùm, từ chối gió thu đã mang tới sự tiêu điều cho những cái cây lớn, cỏ khô dần, đồng thời trở nên mềm mại hơn, tấm biển "ai gây hỏa hoạn, người đó chịu trách nhiệm" treo lủng lẳng trên cành cây úa vàng.
Tần An đeo cặp của cả hai người, vừa chậm rãi leo núi vừa nghe Diệp Trúc Thanh ríu rít kể chuyện ở lớp cũ sau khi y rời đi, mái tóc được cô tùy ý buộc lại thành bím đuôi ngựa, gò má ưu mỹ trơn mịn, nhìn cảm tưởng như búng ra nước, khuôn mặt thanh thuần mỹ lệ tựa tinh linh chốn thâm sơn, thi thoảng kể tới chỗ đắc ý làn môi hồng nhuận mềm mại hơi vểnh lên, hoạt bát đáng yêu, Tần An vừa ngằm nhìn nhiệt tình hưởng ứng theo ngữ điệu của cô, vì nhiều cái tên đã chẳng còn nhớ nữa.
- Mệt quá.
Diệp Trúc Lan lau mồ hôi trán, giọng có chút lười biếng làm nũng:
Tần An quay đầu lại đưa tay ra.
Hơi chút do dự song Diệp Trúc Lan vẫn nắm lấy tay Tần An, mu bàn tay âm ấm, lòng bàn tay lành lạnh, chỉ nắm hờ bốn ngón tay nhỏ nhắn, Tần An cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi.
Cả hai đều không nói gì, cứ vậy một trước một sau leo núi, chẳng cần phải nói, một cái nắm tay đơn giản này bao hàm quá nhiều ý nghĩa.
Đại Thanh Sơn quá cao không cao, nhưng khá dốc, lên được lưng chừng Tần An cũng kiệt sức, ngồi bệt xuống một tảng đá:
- Kéo bạn lên tận đây mà chỉ được nắm tay, lỗ vốn rồi.
- Nói linh tinh cái gì đấy.
Diệp Trúc Lan dần thích ứng, cầm luôn cành cây vừa dùng làm gậy chống quật Tần An một cái:
- Bạn còn muốn gì nữa hả?
- Hôn một cái.
Tần An vốn chỉ thuận miệng than vãn thế thôi, không ngờ Diệp Trúc Lan còn vẽ đường cho hươu chạy:
- Đã giao hẹn rồi, không được nói những lời như thế với mình.
Diệp Trúc Lan mặt nóng như lửa đót, Tần An càng ngày không biết xấu hổ, cái cành cây trong tay càng quất liên hồi, trong đầu tưởng tượng ra vài hình ảnh từng thấy trong mấy bộ phim mẹ hay xem:
Con gái luôn trưởng thành sớm hơn, chỉ là Diệp Trúc Lan không biết Tần An càng chín nẫu rồi.
Cái cành cây nhỏ xíu, đánh chẳng khác nào phụi bụi, Tần An vừa vừa la hét vừa né tránh cho Diệp Trúc Lan vui lòng.
Diệp Trúc Lan đuổi đánh một lúc, bỗng nhiên đứng lại, mặt hoang mang.
- Làm sao thế?
- Sắp thi lên cao trung rồi, cậu định làm thế nào? Rất nhiều người nói thành tích của bạn kém như thế là tại mình.
Diệp Trúc Lan cũng chỉ tình cờ nghe thấy mấy giáo viên nói với nhau như vậy, còn nói với thành tích học tập của Tần An bây giờ cùng lắm vào được trường trung học nghề, như thế khi lên cao trung, hai người họ sẽ không còn được chung trường nữa:
- Thật đó, mình lo lắm.
- Ai nói linh tinh thế, còn một năm nữa cơ mà, bọn mình nhất định sẽ lại học cùng trường.
- Cậu thực sự muốn hôn mình à?
Diệp Trúc Lan giọng lí nhí như muỗi kêu: