Tần An húp hết bát cháo nóng, tự giác uống hết cốc sữa bò lớn mà mẹ pha cho, cái món mà y thường chê tanh không chịu uống, nhưng bây giờ biết rồi, uống sữa giúp phát triển chiều cao, mà sữa thời này chắc chưa có melanin, Tần An chào cha mẹ rồi chạy xuống lầu.
Vợ chồng Tần Hoài nhìn nhau cười, trước kia bọn họ toàn phải đuổi con trai cố nán xem TV đi học, đừng nói gì chuyện chủ động chào cha mẹ.
Mây trắng lờ lững trôi, từng đám từng đám xếp chồng lên nhau thành cung điện mây, ánh mặt trời len lỏi qua khe hở, chiếu từng cột sáng xuống mật đường, bụi li ti bay múa trong đó.
Đó là một buổi sáng như bao buổi sáng ở thị trấn nhỏ bốn mùa phân chia rõ rệt, ánh mặt trời mùa thu ôn hòa chiếu lên khuôn mặt chàng thiếu niên dung mạo thanh tú, hai mắt dài mà lanh lợi, mũi thẳng mà cao, mép miệng lúc nào cũng nở một nụ cười nghịch ngợm, có thể nhìn thấy những cái lông tơ nho nhỏ trên khuôn mặt.
Hôm nay trời rất đẹp, nhưng cho dù có âm u xám xịt hay mưa phùn ẩm thấp đi chăng nữa cũng chẳng thể ảnh hưởng tới tâm trạng của Tần An được.
Vừa xuống lầu, Tần An gặp Lý Tâm Lam dắt xe đạp chuẩn bị đi học, chạy ngay tới gần, vui vào chào:
- Chị Tâm Lam, đi cùng đi.
- Lại chẳng bao xa.
Lý Tâm Lam vẫn lạnh nhạt hờ hững, trường cô và trường Tần An ở hai hướng ngược nhau, rời cổng của khu tập thể là đường ai nấy đi, chịu đựng thằng nhóc quỷ sứ này một quãng đường ngắn là được, cô không tin Tần An nói không bắt nạt mình nữa:
- Tần An, đây này.
Tôn Pháo đứng đợi ở cổng, nhìn Lý Tâm Lam cười khì khì:
- Hế lô Lam Cầu.
- Sau này phải gọi là chị Tâm Lam, đã nói rồi, không trêu chị ấy nữa, chị Tâm Lam tạm biệt nhé.
Tần An khoác vai Tôn Pháo:
- Đi thôi.
- Mày phởn nhỉ, có uống lộn thuốc không thế?
Tôn Pháo nhìn Lý Tâm Lam đẩy xe lấy đà một đoạn sau đó đạp xe đi, hâm mộ lắm:
- Mày nói xem, bọn mình mà vào cao trung thì có xe đạp không? Nếu ngày nào cũng đạp xe đi học thì oách lắm nhỉ.
- Thành tích cao một chút thì tao nghĩ là có thôi.
Tần An vươn vai nói đầy hứng khởi, chỉ cần nghĩ tới gương mặt của Diệp Trúc Lan và Tôn Tôn là muốn bay ngay tới trường rồi, chưa bao giờ yêu trường học như vậy, may mà vợ chồng Lý Hoài không biết suy nghĩ của con trai, nếu không chắc tức xì khói:
- Tránh ra, anh làm gì thế hả?
Vừa đi qua chỗ rẽ của cổng khu tập thể chưa được mấy bước thì nghe thấy tiếng hét của Lý Tâm Lam, Tần An và Tôn Pháo đồng loạt quay lại, thấy Lý Tâm Lam bị người ta chặn đường, kẻ đó không ai xa lạ, là Đồ Cương đầy tai tiếng ở khu tập thể.
Nhà Đồ Cương vốn cũng là gia đình cha mẹ đều là giáo viên, Đồ Tịch cha Đồ Cương một lần tát học sinh trốn học tới chấn động não, rách màng nhĩ mà bị khai trừ công chức, về sau mở xưởng sữa chữa cơ khí, làm ăn không tệ, đã mua nhà trên trấn, sớm không còn ở khu tập thể giáo viên nữa.
Theo quy định nhà không ở là phải thu hồi, nhưng Hồng Mai mẹ Đồ Cương là phụ nữ ghê gớm, vẫn chiếm căn nhà đó, Đồ Cương thi thoảng cũng tới ở.
Chuyện mà Tần An nhớ nhất về Đồ Cương cũng là chuyện chấn động thị trấn nhỏ của bọn họ một thời, một nữ sinh và ba nam sinh năm thứ ba cao trung nửa đêm trốn trong trường làm chuyện người lớn, trong đó nam sinh là Đồ Cương, mấy đứa học sinh đều bị đuổi học, trong trường tốn bao nhiêu công sức mới áp được sự kiện này xuống, dù thế hiệu trưởng và chủ nhiệm ban khen thưởng kỷ luật đều bị thay đổi.
- Làm gì thế hả?
Tần An đi tới đánh bạt tay Đồ Cương đang giữ đầu xe đạp của Lý Tâm Lam ra, ngữ khí cực kỳ bất thiện, mặc dù Đồ Cương cao hơn y hẳn một cái đầu, nhưng chẳng qua cũng chỉ là thằng nhóc mười lăm tuổi thôi, tâm lý chẳng hề sợ hãi, huống hồ y rất căm ghét tên này:
Đồ Cương hơi bất ngờ:
- Mày là ai?
- Chị Tâm Lan là chị tao, mày muốn tán chị tao à?
Tôn Pháo không kịp cản Tần An, tuy ngán Đồ Cương, nhưng không còn cách nào khác, ai bảo hắn và Tần An từ nhỏ cùng tiến cùng lui, đứng bên gồng mình trợ uy.
- Tần An...
Lý Tâm Lam sợ hãi khẽ đẩy vai Tần An, Đồ Cương có ác danh không nhỏ trong trường cô, đừng nói đám học sinh ở khu tập thể giáo viên bị cha mẹ quản giáo không dám gây chuyện thị phi, ngay cả đám lưu manh lớp trên cũng phải sợ ba phần.
Cái xưởng cơ khí của nhà Đồ Cương nuôi một đám công nhân, công nhân gì, phải gọi lưu manh trên mới đúng, không kẻ nào không có vài cái xẹo trên người, nhiều người kiêng kỵ.
Cô còn nghe kể Đồ Cương ngày đầu đi học bị lưu manh lớp trên trấn tiền, hắn không đưa, bị kéo vào góc đánh một trận, ngày hôm sau mấy tên lớp trên đó bị người Đồ Cương chặn ngoài trường, đánh cho thừa sống thiếu chết.
Từ đó về sau ở Nhị Trung, Đồ Cương là loại nhân vật mà không ai dám đụng vào, còn hắn suốt ngày gây chuyện trong trường.
Trẻ con lớn nhanh, Đồ Cương chuyển đi mấy năm chẳng nhận ra Tần An nữa, cười lưu manh:
- Là chị mày à, tao là anh rể mày đây.
- Ra là anh rể, cho điếu thuốc hút chơi.
Tần An thuận lời hăn xòe tay ra, móc túi Hồng Tháp Sơn và bật lửa trong túi hắn:
- Không phải tiếc chứ?
- Thằng nhãi này biết hút à?
Đồ Cương ngạc nhiên, học sinh mà biết hút thuốc là đáng gờm lắm, không phải đùa:
Tần An dùng hành động thay câu trả lời, thuần thục châm lửa, phả ra từng làn khói.
Một hơi thuốc một vòng khói, nhìn bộ dạng lim dim hưởng thụ của Tần An thì biết là dân trong nghề rồi, từng vòng khói thuốc xiên xiên bay lên trời, vòng khói sau hòa vào vòng khói trước đang không ngừng lớn lên, ánh sáng mặt trời xuyên qua thành quầng sáng mê ly.
- Chiêu này gọi là trường hồn quán nhật.
Tần An nói với Đồ Cương đã sững sờ tới á khẩu, hít thật sâu một hơi, khinh thường:
- Khi nào học được chiêu này thì hãy tới tán chị tao, nếu không ta khinh thường mày, đừng làm chị tao mất mặt.
Tôn Pháo đột nhiên giật phắt điếu thuốc trên miệng Tần An vứt xuống đất dẫm chân lên, nói to:
- Cháu chào bác Lưu.
- À Tôn Pháo hả?
Nam tử kia đi xe đạp từ trong khu ra, bị Tôn Pháo lớn tiếng gọi làm giật mình suýt ngã, mắt nhìn qua phía mấy đứa trẻ bọn họ, nói:
- Tâm Lam, sao còn chưa đi học, đi đi không trễ giờ tự học buổi sáng.
- Vâng ạ.
Lý Tâm Lam thở phào, có người lớn không sợ Đồ Cương nữa:
Nam tử đó tiếp tục đi, từ đầu tới cuối không thèm nhắc tới Tần An, thậm chí ánh mắt dừng trên người y không hề che dấu sự căm ghét.
Tần An nhớ ra rồi, đó là Lưu Minh Thanh, ông ta và cha xưa nay không ưa nhau, nguồn cơn là một năm bình bầu giáo viên tiên tiến, chỉ có một hạn ngạch, cha thắng Lưu Minh Thanh, Lưu Minh Thanh cho rằng cha giở trò không đẹp sau lưng, ghi hận trong lòng, thường xuyên mỉa mai châm chích. Về sau không hiểu ông ta gặp vận gì mà được điều lên Nhị Trung, thành giáo viên cao trung, thế là cứ có cơ hội liền nói:" Ái dà, may mà năm xưa thầy Tần được bình tiên tiến, nếu là tôi, nói không chừng vẫn ở mãi trường sơ trung rồi.
Kệ ông ta, đó là chuyện của người lớn, Tần An nháy máy khen ngợi Tôn Pháo nhanh trí, tranh thủ thời cơ kéo tay Lý Tâm Lam:
- Đi nào, em đi với chị một đoạn.