Mặc kệ hành vi của mình có không giống thường ngày, xem hết TV, Trình Nhiên lại chạy khắp nhà lục lọi đủ thứ báo chí hết hạn mang về phòng xem một cách ngấu nghiến, xem tới tận đêm khuya mới thở hắt ra một hơi.
Cái thế giới này, đại thể vẫn nhất trí với thế giới kia, vẫn là năm 1997 nhiều sự kiện đó.
Vào tháng 2, một vị vĩ nhân của nước cộng hòa vừa mới mất, theo di nguyện, tro cốt của ông theo di nguyện đã được trải ra biển.
Đến tháng 3, một vị tác giả nổi tiếng mà Trình Nhiên thích qua đời, không tệ, trên giá sách tìm được vài tác phẩm của ông, vẫn là văn học vết thương mà ông sở trường.
Trung tâm tin tức internet Hoa Hạ sắp thành lập, sau trang web đầu tiên trên toàn cầu lên mạng vào 1991 tận sáu năm, quốc gia này sắp vào thời đại internet, giờ là thời xuân thu manh nha bách hoa khoe sắc.
Tác phẩm khoáng thế Tiên Kiếm bản DOS không xuất hiện, Dune và Fallout thành game offline nổi tiếng nhất hiện giờ.
Nhiều công ty nổi tiếng đời sau mà Trình Nhiên thuộc tên cũng không thấy tên xuất hiện ở đâu, chẳng biết là thời gian không đúng, những công ty đó chưa ra đời hay là biến mất rồi, hoặc là trong thế giới này, một vài thứ không thể sinh ra.
Về phần thị trường chứng khoán thì vẫn khó lường như cũ.
Trước mắt y là một thế giới không rõ, mình phải dùng thái độ thế nào sống ở thế giới này bây giờ?
Những người quen thuộc đột nhiên biến mất ở ngã rẽ làm Trình Nhiên không sao thích ứng được, những giọt hồi ức đó, những nụ cười, những khuôn mặt đó, cứ vậy mà biến mất rồi, còn chẳng bằng cái chết.
Trình Nhiên ngây ra một thời gian dài, lòng mâu thuẫn.
Còn tất cả những thứ trước mắt thì làm sao, cha mẹ rồi Dương Hạ, Du Hiểu ... chẳng lẽ đó không phải cuộc sống? Chẳng lẽ không đáng trân trọng?
Trình Nhiên cố gắng kìm nén cảm xúc hỗn loạn xuống, như thói quen, y sắp xếp chuyện cần làm bây giờ.
Trước tiên bây giờ mình là một học sinh sơ trung, đang đối diện với kỳ thi trung khảo được coi ranh giới đầu tiên cuộc đời, đó là bất hạnh, cũng là may mắn của y, ít nhất y còn ở trong trường học, một bến cảng an toàn hơn so xã hội sóng gió trước kia.
Thực tình mà nói, nếu có cơ hội trải nghiệm lại cuộc đời học sinh, Trình Nhiên tin rằng sẽ có rất nhiều người trưởng thành sẵn lòng.
Thời đại học sinh sở dĩ là tài phú quý giá của đời người, vì nó đại biểu ta thiêu cháy thanh xuân để trưởng thành, sau này có lẽ chúng ta vẫn không ngừng trưởng thành, trở nên khôn khéo hiểu đời hơn, nhưng những ký ức khắc cốt ghi lòng sẽ chỉ có một thời thôi.
Cho nên Trình Nhiên rất vui lòng đi tiếp quỹ tích này, nhưng mà trước hết, chuyện cấp bách hiện nay là phải chém gục Lý đồ tể đã.
Trước thời khắc tốt nghiệp, mình vạch trần quá khứ tăm tối của ông ta, còn đánh cược với ông ta, mà cái giá là cả tiền đồ của mình, mình còn phải đỗ vào hệ cao trung của Nhất Trung.
Sao mà máu chó như thế chứ?
Chỉ một tháng nữa thôi, mình phải cải thiện thành tích bết bát này, làm nổi không đây?
Trình Nhiên nhìn thấy bút lông nghiên mực mình từng dùng để luyện chữ trong góc phòng, còn có đống báo cũ chất trên bàn, giấy Tuyên Thành rất xa xỉ, sao kinh tế bằng lấy giấy báo ra luyện chữ.
Lòng chợt máy động, Trình Nhiên rửa bút, nhổ đi sợi lông bị tõe, mài mực, sau đó trải những tờ báo cũ ra.
Tay cầm bút.
Ánh mắt y dần trầm tĩnh, giống như dùng linh hùng cực kỳ thâm thúy, tiếp nhận đả kích của thế giới này.
Đêm đó y viết đi viết lại.
Một chén mời ánh dương, một chén mời trăng sáng
Một chén mời cố hương, một chén mời phương xa
Một chén mời ngày mai, một chén mời quá khứ
Một chén mời tự do, một chén mời cái chết
Không hối hận, không sợ hãi.
Sinh tử ... Hề chi...
Trình Nhiên tỉnh lại trong tiếng xoong nồi va chạm khẽ truyền tới từ bếp, lúc này trời còn chưa sáng, ước chừng là sáu giờ sáng, chẳng biết là gà nhà ai trong tầng lầu đã gáy rồi.
Tiếng động trong bếp là do Từ Lan dậy sớm làm bữa sáng cho Trình Nhiên, dùng kẹp than gắp viên than tổ ong cho vào bếp, dùng tay quạt bếp, cho dù cô đã rất nhẹ tay rồi, theo lý mà nói Trình Nhiên vẫn ngủ bất tỉnh nhân sự mới đúng.
Chỉ là Trình Nhiên bây giờ có lẽ do thói quen sinh hoạt kiếp trước khắc sâu vào linh hồn, có chút động tĩnh thôi là tỉnh ngay, sau đó chuyện đầu tiên y làm là sẽ vươn tay lấy smartphone, kiểm tra xem có phải công ty phát sinh chuyện gì không.
Không thấy, điện thoại của mình đâu rồi nhỏ, hôm nào mình chẳng sạc ở đầu giường ...
Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua cửa sổ mở rộng chiếu vào căn phòng tờ mờ bừa bộn đặc trưng của một đứa con trai, trên cái bàn chất đống đủ thứ sách vở, một bên là máy vi tính, sàn nhà đá hoa tán loạn đống báo chí, cặp sách treo bừa tường.
Trình Nhiên ngồi bật dậy, hết sờ mặt sờ người, lại nhìn đôi tay gầy gò mảnh khảnh như tay con gái, nhớ ra phải rồi, y quay lại rồi, giờ chỉ là học sinh năm thứ ba sơ trung mà thôi, ngồi trên cái giường cũ đã ngủ mười mấy năm, cảm giác yên tâm gần gũi đó vô cùng chân thật.
Hôm qua thức rất khuya, gần sáng mệt qua mới lăn ra ngủ, vậy mà lúc này tỉnh như sáo, toàn thân tràn trề sinh lực, chẳng hề có chút mình mẩy ê ẩm, tinh thần lờ đờ như trước, Trình Nhiên phấn khích lộn mình xuống giường.
Từ Lan nghe thấy tiếng động ngó đầu về phía phòng Trình Nhiên, thấy y mở cửa phòng: " Mẹ đánh thức con à?"
Trong ấn tượng của cô, Trình Nhiên mấy khi dậy sớm đâu.
" Không sao mẹ, con muốn xem mẹ làm cơm. " Trình Nhiên cười hì hì chạy tới, mẹ còn trẻ lắm, còn phong vận, mái tóc xù quăn đậm phong cách Hong Kong, chỉ là mắt mẹ hơi sưng, rõ ràng tối qua đã khóc:
Đêm qua cha mẹ lại cãi nhau rồi.
Chuyện cũ ùa về như thủy triều, cha y là lính công trình, năm xưa nhà có ba con trai một con gái, cha y là con cả, tốt nghiệp sơ trung xong để giảm bớt gánh nặng gia đình, hưởng ứng nhập ngũ, về sau ở quân doanh tự học, thi đỗ vào trường quân sự.
Dùng lời cha y nói khi đó là, khi đó bội đội ở mỏ than, đến cả chăn cũng phủ lớp bụi than, chẳng cách nào ngủ được, nên cha y mới thắp đèn đọc sách, cứ như thế cắn răng cặm cụi tự học, thông qua kỳ thì, coi như cải biến vận mệnh bản t h ân.
Vào trường quân sự rồi, cha y học máy tính điện tử, kỹ thuật số, điều khiển tự động. Sau khi tốt nghiệp được phân phối tới binh đoàn công trình, nhưng về sau quốc gia lính công trình cơ bản, cha y chuyển nghiệp tới tổng bộ công ty Hoa Thông một xí nghiệp nhà nước.
Bởi vì trình độ kỹ thuật cao, Trình Phi Dương đảm nhận vị trí quản lý, nhưng lại không am hiểu thủ đoạn trong hệ thống quan liêu, cuối cùng trong đấu tranh nội bộ bị gạt sang lề. Rồi vị lãnh đạo trên Trình Phi Dương ngã ngựa, cho dò hắn có tài hoa năng lực cũng đành bị "lưu đầy", an bài tới công ty con ở thành phố Sơn Hải, làm trưởng ban kỹ thuật. Cái gọi là ban kỹ thật kỳ thực là bộ phận có mấy chục nhân viên kỹ thuật.
Rồi Trình Phi Dương gặp được mẹ Trình Nhiên ở đây, thế là lập gia đình, sinh con.
Bình tâm mà luận, dựa vào năng lực của Trình Phi Dương, vẫn giúp công ty con ăn nên làm ra, có chút danh tiếng ở Sơn Hải. Chỉ là cùng với thời đại thay đổi, hệ thống cồng kềnh của Hoa Thông bắt đầu thất bại ở thị trường. Trong cái tổ vỡ làm gì có trứng lành, công ty con tất nhiên bị liên lụy.
Ở cái thời đại xí nghiệp nhà nước đình trệ sa sút đó, làn sóng nghỉ việc cũng tới ... Công ty đang nghĩ vấn đề cải cách chia tách, giờ đến sinh tồn cũng là khó khăn.
Mẹ y thì làm ở nhà hàng quốc doanh, cũng xảy ra vấn đề đàm phán mua đứt tuổi nghề của nhân viên.
Trong trí nhớ của Trình Nhiên khi đó cha mẹ y thường xuyên cãi nhau, vì đủ loại chuyện vụn vặt, vì áp lực cuộc sống, thậm chí có một dạo y thành chỗ trút giận của cha mẹ, dù chẳng làm gì sai cũng bị cha mẹ chướng mắt mắng một trận.
Mọi bi kịch khởi đầu từ đó.